Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2602: Rút Lui




Ma trận hỏa lực của pháo binh có thể được thiết lập chỉ với một cú nhấp chuột.

Đây là cuộc chiến tranh hiện đại hóa trên thế giới, mọi thứ có thể được giao cho trí tuệ nhân tạo và thiết bị điện tử.

“Khai hỏa.”

Lão Ngũ lạnh lùng nói.

Dù sao thì phong cách chiến đấu man rợ của những người khổng lồ cũng không thể sánh được với vũ khí hiện đại.

Tuy nhiên, ngay khi họ chuẩn bị phóng hỏa lực, có người đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn cổ Tàu đứng trước mặt họ. Đối phương cầm trong tay một cục đá đen tuyền, hắn lạnh lùng tiến đến vị trí bắn hỏa lực.

Cùng lúc đó, những người lính ở tiền tuyến vẫn đang chiến đấu hết mình với những người khổng lồ. Ông chủ Trịnh thì không quan tâm đến bất kỳ ai khác, hắn ta không giết kẻ thù mà hắn ta cũng chẳng tham gia vào trận chiến, lặng lẽ đi từ chiến trường lui về hậu phương như một hồn ma.

Không ai biết hắn ta đã làm điều đó như thế nào.

Ai cũng hiểu nguyên tắc muốn cướp nước thì phải hạ vua, nhưng khi thực sự lâm trận thì không phải ai cũng có đủ tài trí để nhìn tổng thể.

Lúc này, chỉ có duy nhất ông chủ Trịnh biết rõ ràng rằng nếu không loại bỏ quân pháo, phe người khổng sẽ gặp nguy hiểm. Đây là bức tranh tổng thể nhất về tình hình chiến trường lúc này, hắn biết mình phải làm gì và làm như thế nào. Hôm nay, ông chủ Trịnh bỗng nhớ lại khoảng thời gian khi hắn ở nơi tuyển dụng nhân sự và đó cũng là lần đầu tiên hắn được dẫn dắt một tân binh.

Tân binh Hà Kim Thu mặt mũi non choẹt, lúc bấy giờ hắn vui vẻ nhìn ký túc xá, sau đó bị hắn tịch thu hết tất cả đồ ăn vặt mang theo từ nhà...

Xúc xích giăm bông, mì gói, bánh gạo...

Trịnh Viễn Đông lạnh lùng hỏi hắn:

"Ngươi đến đây để nghỉ mát đấy à? ”

Vì lý do này mà Hà Kim Thu từng ghi hận hắn trong một khoảng thời gian.

Trong ánh nắng chiều chào đón các tân binh ấy, Trịnh Viễn Đông không bao giờ ngờ rằng tân binh Hà Kim Thu ngày ấy giờ đang nằm yên lặng trong khu rừng phía sau anh. Trên bờ sông ở thị trấn Sa Mạo, Hán Nam, tân binh Hà Kim Thu mệt đến mức nghi ngờ tính mạng của mình, vì vậy hắn ta đột nhiên hỏi người phía sau:

"Đội trưởng, mục đích gia nhập quân đội của ngươi là gì?

Trịnh Viễn Đông thành thật trả lời:

“Nếu chưa mệt thì cứ đánh thêm hai bao cát, vẫn chưa mệt thì cho chạy năm cây số. "

Thực ra lúc đó trong lòng Trịnh Nguyên Đông cũng không có đáp án. Nếu bắt bắt buộc hắn phải nói gì đó thì quả thực hắn cũng chẳng có gì để nói, Nhưng Hà Kim Thu bây giở đã cho ra cáu trả lời hoàn hảo nhất.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt uy nghiêm của ông chủ Trịnh đột nhiên nở một nụ cười…

Trong tích tắc, đột nhiên dưới chân Trịnh Viễn Đông mọc lên những cái gai bằng băng to lớn từ trong lòng đất.

Những chiếc gai băng tạo thành một con rồng băng dài, uốn lượn đến tận chân đơn vị pháo binh, làm lật nhào tất cả pháo tự hành và xe bọc thép.

Chỉ trong mười giây, hàng ngàn dặm đã bị đóng băng!

Nếu từ trên mặt đất nhìn xuống, những chiếc gai băng cao đến ba mét trên mặt đất giống như những đường gân của chiếc lá, đang phát triển và lan rộng không ngừng tạo thành một quãng đường dài ba kilomet!

Trong một tích tắcc, mùa hạ biến thành mùa đông, và nhiệt độ của toàn thế giới dường như giảm mạnh xuống dưới không độ!

Lão Ngũ sốc toàn tập khi nhìn thấy cảnh tượng này:

"Bán thần! Sao tự dưng lại mọc ra thêm một bán thần nữa vậy!"

Lão Ngũ đã từng xem qua một số tình báo liên quan đến Đông đại lục và biết được rằng Trịnh Viễn Đông là một trong những đại diện của Đông đại lục.

Nhưng ông chủ Trịnh này lại quá biết cách che giấu sự vụng về của mình, vì thế không ai có thể đưa ra nhận định rõ ràng khi đánh giá thực lực của hắn.

Một số người nói rằng hắn ta có thể là một bán nthần, cũng có người nói rằng hắn ta chỉ là cấp A.

Nhưng khi thực sự cần một câu trả lời xác đáng thì không ai có thể trả lời được.

Ngày thường, hắc kiếm của ông chủ Trịnh đủ để giết người, kiếm pháp đỉnh cao của hắn cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, rất ít người thấy hắn thi triển toàn bộ ma thuật.

Hơn hết, những người thực sự chứng kiến thực lực của ông chủ Trịnh đều đã chết.

Đây có lẽ là nghệ thuật che giấu của hắn, dù sao người chết cũng không thể tiết lộ bí mật.

Tức là chỉ trong mười giây, tập đoàn quân Bạch Ngân thành đã sụp đổ.

Tiền tuyến phía trước không thể cản bước được người khổng lồ, hậu phương pháo binh ở phía sau thì bị đánh úp, đại thất bại!

Lão Ngũ cũng gục xuống, hắn không thể lí giải nổi vì sao mình đến đây chỉ để truy sát một người mà tự nhiên lại có thêm không biết bao nhiêu người là như thế nào! Đám người này từ đâu chui ra vậy trời!?

Lão ngũ không còn chỉ huy chiến đấu, hắn ngồi trên xe chỉ huy lớn tiếng nói:

"Rút lui, mau rút về Bạch Ngân thành ngay và luôno, nhanh lên, gọi hạm đội hoàng gia cho họ tới hỗ trợ!"