Ông già trên núi Ngân Hạnh nếu nhìn thấy Lý Thúc Đồng mượn hoa dâng Phật, phỏng chừng sẽ rất khó chịu nhỉ...
Khánh Trần nói tiếp:
"Sư phụ ta thực ra đối xử với ta rất tốt, vì vậy bây giờ ta lại nghĩ, nếu lúc đó hắn đối xử tốt với ta tất cả chỉ vì một ngày nào đó có thể đoạt xác ta thì thật đáng sợ. Nghĩ đến đây, ta cảm thấy tất cả các ngươi đều đáng chết."
Nói đến đây, giọng nói sảng khoái của Lão Lục vang lên từ trong rừng cây:
"Tứ ca, ngươi có biết ta vừa thấy cái gì không, ta nhìn thấy Lão Ngũ phá hủy phi thuyền của nhị ca rồi...nhị ca?"
Lão Nhị quay đầu lại, vẻ mặt hững hờ nhìn Lão Lục:
"Cút qua đây cho ta."
Lão Lục bộ dạng phục tùng cụp mắt đi qua đó, đám binh lính đằng sau hắn lúng túng không biết phải làm gì.
Lão Nhị cười lạnh nói:
"Phi thuyền của ta bị bắn rơi, ngươi thấy buồn cười lắm sao?"
"Không hề không hề."
Lão Lục vội vàng giải thích:
"Ta nói vậy chỉ là muốn hóng chuyện chút thôi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi phá hủy luôn phi thuyền của Lão Ngũ!"
Hắn thấy không che giấu được, bèn lôi chuyện khác ra nói để chuyển hướng sự chú ý, chỉ thấy Lão Lục hạ giọng nói rằng:
"Các ngươi có biết không, trong số chúng ta có nội gián."
Trong tích tắc, Khánh Trần, Lão Nhị, Lão Tứ cùng lúc nhìn sang.
Lão Lục sửng sốt:
"Các ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng đâu phải nội gián! Ý của ta là, Lão Tam vừa đoạt xác Joker, kết quả Người Xem Mệnh đã biết ngay lập tức, chắc chắn có người mật báo cho vương thất..."
Nói tới đây, cơ thể của Lão Lục cũng mất kiểm soát...
Hắn ngồi đó, thậm chí còn không thể di chuyển con ngươi, sau đó nhìn dáng vẻ ngồi thẳng lưng của Lão Nhị và Lão Tứ, rồi lại nhìn Khánh Trần ngồi ăn thịt cừu như không có chuyện gì, dần dần cũng nhận ra được chuyện gì đã xảy ra...CMN không ngờ tất cả những người vừa ngồi bên đống lửa đều là ma!
Cũng chính lúc này, bên ngoài trại đóng quân ồn ào tiếng hét thảm thiết của đám binh lính, từng chiếc bóng lần lượt đứng lên, từng binh lính lần lượt ngã xuống.
Hàng chục đống lửa ngùn ngụt trong trại, đám binh lính chạy tới chạy lui đánh giết với chiếc bóng, tiếng súng, tiếng la hét, tiếng kêu rên đan xen lẫn nhau.
Chỉ có một mình Khánh Trần vẫn điềm tĩnh ăn đùi cừu nướng, như thể cuộc sống hối hả và nhộn nhịp của thế giới không liên quan gì đến hắn.
Nhưng tất cả đều bắt đầu từ hắn mà ra.
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Gom đủ số anh em các ngươi, ta sẽ dẫn các ngươi cùng đi giết Công tước Bạch Ngân, nếu ta đi một mình thì đúng là hơi đáng sợ thật. Được rồi, ăn no rồi, làm việc thôi."
Nói xong, hắn mang theo ba con rối đi vào bóng tối phía khu rừng, bỏ lại tiếng ồn ào sau lưng.
..
Khánh Trần giống như đang thu thập bảy viên ngọc rồng, đi thu thập bảy con rối của mình trong chiến trường này, sau khi thu thập xong tất cả, hắn có thể quay trở lại thành phố Bạch Ngân để cứu ông chủ Hà.
Ký ức của Lão Tam giống như kẽ hở ở bờ sông, khi kẽ hở được mở ra, nước lũ lập tức tràn xuống và nhanh chóng nhấn chìm đoàn Hắc Kỵ Sĩ.
Cảm ơn Lão Tam.
...
Nửa đêm.
Công tước Bạch Ngân vẫn đang ngồi trong trụ sở chính của đoàn Hắc Kỵ Sĩ, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy dường như có vấn đề gì đó sau khi Lão Tam đoạt xác Joker, nhưng hắn không thể chắc chắn vấn đề rốt cuộc là gì.
Có phải vì mọi chuyện quá trơn tru không?
Đúng là mọi chuyện đã quá suôn sẻ, mọi thứ đều có thể trôi qua một cách bình an mà không có bất kỳ rủi ro nào, bắt được Joker, mang Joker trở về, đoạt xác Joker, thậm chí cả quá trình còn không có một chút sóng gió.
Sau đó, đoàn Hắc Kỵ Sĩ có được truyền thừa của đại lục phương đông, thậm chí có thể đến đại lục phương đông để tiếp quản mọi thứ mà Joker có.
Quá dễ dàng.
Mọi thứ không nên dễ dàng đến vậy.
Thế nhưng mỗi một chi tiết trong quá trình này đâu tồn tại vấn đề gì, Lão Tam đích thực đã vượt qua kiểm chứng, và thuật hô hấp cũng thực sự có thể làm tăng chân khí Kỵ Sĩ!
Cho đến khi Công tước Bạch Ngân nhớ ra trong camera giám sát, Lão Tam đã bấm dừng lại vài giây.
Chỉ vài giây đó, nó đã khắc sâu vào tâm trí hắn như một cái gai mà không thể nào rút ra được.
Tại sao Lão Tam lại dừng lại ngay lúc đó rồi cúi đầu suy nghĩ?
Lão Tam không có lý do gì phải bấm dừng lại trong vài giây đó cả.
Công tước Bạch Ngân là một người có tâm tư cẩn thận, nếu không thì hắn đã không thể điều khiển đoàn Hắc Kỵ Sĩ lâu như vậy, cho nên hắn tinh tường nhận thức được có vấn đề ở đây.
Hắn đứng dậy và định đi vào hầm giam để tự mình xem, có lẽ khi đứng ở vị trí mà Lão Tam đã đứng ở đó và tua lại, hắn sẽ phát hiện ra được gì đó.
Nhưng mà đúng lúc này, Lão Thập Nhị vội bước vào, tay cầm điện thoại, thấp giọng nói:
"Đại ca, là Công tước Phong Bạo...điện thoại từ vương thất."