Khánh Trần quay lưng về phía camera, ngón tay gõ nhẹ lên cửa sắt:
“Ngươi rời đi kiểu gì?”
Nhưng ông chủ Hà không hề đáp lại, dường như thính lực của đối phương không được cải thiện cho nên không nghe thấy mã Morse của hắn.
Khánh Trần hơi lo, hắn không đoán ra được ông chủ Hà không muốn làm liên lụy đến hắn hay thật sự có cách trốn thoát.
Rất có khả năng đối phương không muốn để hắn mạo hiểm nên mới đưa ra quyết định.
Khánh Trần chưa kịp suy nghĩ thêm thì bên ngoài đã vang lên tiếng nổ ầm ầm, cạch, cửa phòng giam mở ra trước mặt hắn.
Trong địa lao.
Tiếng nổ đã ngừng.
Khánh Trần cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, trên hành lang ngoài cửa, bên trái là phòng giam của ông chủ Hà, bên phải là con đường đi ra ngoài.
Hiện tại hắn đang tính toán mọi khả năng, khả năng lao ra ngoài, và khả năng quay trở lại.
Lúc này ông chủ Hà gõ câu thứ ba, trong địa lao u ám, tiếng gõ ấy rõ ràng và kiên định:
“Tin ta.”
Công tước Bạch Ngân cau mày nhìn camera giám sát:
“Sao lão Tam vẫn chưa đi? Ta phải xuống xem sao.”
Công tước Bạch Ngân vừa dứt lời thì Khánh Trần bắt đầu di chuyển, hắn đi ra ngoài rồi rẽ phải, chạy như bay ra ngoài đại lao.
Tổng bộ của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, người qua đường đi ngang qua đó thấy khói đen cuồn cuộn tỏa ra từ bên trong thì sợ ngây người.
Khánh Trần chạy ra khỏi tổng bộ với cả người toàn máu là máu, không ai ngăn nổi, tất cả bính sĩ Bạch Ngân Thành định cản đường đều bị hắn giết không nương tay.
Đúng như lão Ngũ đã dặn, ngoài cửa có một chiếc máy bay trực thăng vũ trang.
Sau khi thoát khỏi địa lao, Khánh Trần lao vút vào cabin trực thăng, gào lên với phi công:
“Cất cánh, bay về phía đông, bằng không ta giết ngươi!”
Người kia vội vàng gạt cần điều khiển, máy bay trực thăng tức tốc bay lên cao, nhanh chóng bay ra ngoài Bạch Ngân Thành.
Cùng lúc đó, lão Nhị, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, lão Bát, lão Cửu, lão Thập Nhất đều hành động, họ nhao nhao chạy tới cảng hàng không, tìm kiếm khí cầu máy của mình.
Công tước Bạch Ngân không đi, hắn và lão Thập, lão Thập Nhị ở lại đóng giữ tổng bộ.
Vở kịch đã đủ long trọng, không cần hắn ra tay.
Công tước Bạch Ngân cứ suy nghĩ mãi về việc khi nãy “lão Tam” dừng lại vài giây, hắn cảm thấy hình như có gì đó ngoài ý muốn xuất hiện trong chuyện này, nhưng lại không biết được điều bất ngờ ấy từ đâu ra.
Ở phía bên kia, trước khi đến sân bay lão Nhị nói nhỏ với thư ký của mình:
“Đưa thiết bị đoạt xác của ta lên khí cầu máy chưa?”
Thư ký trả lời:
“Đã lén chuyển lên rồi, ngài yên tâm, không có ai phát hiện.”
Lão Nhị thở phào một hơi, hắn gọi điện cho lão Tứ, lão Bát, nhỏ giọng dặn dò vài câu về kế hoạch, sau cùng mới thở hắt ra, tựa vào ghế ngồi mềm mại ở hàng phía sau.
Khóe miệng hắn cong lên.
Ở phía khác, lão Ngũ đã lên khí cầu máy, hắn thúc giục binh lính trên tàu:
“Mau, phải tìm được lão Tam trước lão Nhị! Lão Nhị cho rằng ta không biết hắn gì cơ đấy, hừ, không thể để hắn thực hiện được!”
...
Trung tâm Vương thành.
Công tước Phong Bạo đã ngồi trên ngai vàng, bắt đầu sử dụng quyền lực hoàng tử của mình quản lý vương quốc thay cha.
Hắn chờ đợi vị trí này hơn 30 năm, mà sinh mệnh của hắn cũng chỉ còn lại hơn 20 năm, nhất định phải quý trọng.
Đột nhiên một Người Xem Mệnh vội vàng đi đến, đặt một tờ giấy trước mặt công tước Phong Bạo:
“Chỉ thị quốc vương tự tay viết, khẩn cấp.”
Công tước Phong Bạo gật đầu:
“Đã xác nhận là sinh nhật của đời thứ nhất đúng không?”
“Phải.”
Người Xem Mệnh gật khẽ:
“Năm xưa hắn đi theo công tước Bạch Ngân nhập ngũ, sao có thể nghĩ đến mình sẽ có địa vị như ngày hôm nay? Tất cả thông tin hắn điền đều là thật, khi ấy cũng không cho phép hắn điền thông tin giả.”
Người Xem Mệnh lại lấy một chiếc túi dán kín ra:
“Năm đó ở thời của đệ nhất, người này nghi ngờ một đứa con nào đó không phải con ruột, vì vậy mang một sợi tóc đi xét nghiệm ADN huyết thống, sau đó bị một Người Xem Mệnh giữ lại.”
Công tước Phong Bạo ngạc nhiên, hắn cũng chỉ bắt đầu tiếp nhận công việc của tổ chức Người Xem Mệnh mới đây, hắn phát hiện Người Xem Mệnh còn kín đáo và biến thái hơn tưởng tượng.
Những người có thể nhìn thấy mệnh số đã chôn vô số phục bút trong số phận!
Quá kinh khủng, chỉ sợ vị Kỵ Sĩ thứ ba này còn không biết được mình chết như thế nào.
Công tước Phong Bạo nói:
“Được, ta biết rồi, ngươi chuyển lời cho phụ vương, có tên, ngày sinh, tóc hoặc máu thì trong vòng một ngày người này chắc chắn sẽ chết!”
Người Xem Mệnh rời đi.
Công tước Phong Bạo bảo người hầu mang sáu loại ma dược đến, hắn dùng máu của mình vẽ ngôi sao sáu cánh trên bàn, sau đó đặt lần lượt sừng hươu đen, cánh bướm xanh, đất ở Hắc Diệp Nguyên, lưỡi Xuân Ngưu, nước mắt Vân Hùng, một ly brandy ở sáu điểm của ngôi sao.
Sau đó thả tóc của lão Tam vào giữa sao sáu cánh.