Công tước Bạch Ngân lắc đầu:
"Không cần thiết, lỡ như hắn giả vờ như đã bị thuyết phục, nhưng lại nhận ra được kế hoạch của chúng ta rồi truyền tin ra bên ngoài, vậy chúng ta lại thành ra kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bây giờ, điều quan trọng nhất là để ngươi tiếp quản các thế lực ở đại lục phương đông, không thể dây dưa gây thêm nhiều phiền toái. Được rồi, ngươi trở về đi, còn người này, vài ngày sau ta sẽ tự mình xử lý."
Khánh Trần vẫn bình tĩnh nói tạm biệt với công tước Bạch Ngân, quay trở lại xe của mình:
"Lái xe đi."
Đoàn xe của Lão Tam từ từ lái xe về phía khu vực giàu có cốt lõi của thành phố Bạch Ngân.
Ngồi trong xe, Khánh Trần nhắm mắt và nhanh chóng suy tính, hắn không thể giương mắt đứng nhìn ông chủ Hà bị tra tấn đến chết.
Thời gian để Khánh Trần cứu Hà Kim Thu...không còn nhiều nữa.
…
Đếm ngược 16:00:00.
Trong hầm giam mờ mịt, Hà Kim Thu từ từ mở mắt. Hắn đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, hắn vẫn là một tân binh, vừa đến đại đội tân binh, lần đầu tiên chạy việt dã 5 km, hắn đã trực tiếp nôn thốc nôn tháo ngay trên đường chạy...
Hắn còn mơ thấy lần đầu tiên hắn được tiểu đội trưởng dẫn đi tập bắn, tưởng cuối cùng cũng được chạm vào súng, nhưng kết quả tất cả tân binh đều phải đứng trong trường bắn bằng tư thế quân đội suốt bốn tiếng đồng hồ với cây súng không có đạn.
Tiểu đội trưởng còn gọi một cách hoa mỹ là rèn luyện tính kiên nhẫn, là một người lính thì không được suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạm vào súng mà trước hết phải trau dồi ý chí của mình.
Lúc đó, thực sự ai cũng muốn chết.
Trong giấc mơ, Hà Kim Thu đã mơ thấy tất cả những điều mà hắn căm ghét nhất vào thời điểm đó. Nhưng chính những thứ đó giờ đây lại trở thành những ký ức ngọt ngào.
Thực sự kỳ lạ.
Lúc này hai tay hắn vẫn còn bị dây leo trói chặt, có người dùng móc sắt xuyên qua xương quai xanh của hắn, treo nửa người hắn trên không trung.
Với trọng lượng toàn thân đè lên hai xương đòn, hắn cảm thấy cơn đau dữ dội và xuyên thấu tim gan...nhưng vẫn không cách nào so sánh được với nỗi đau của các tế bào không ngừng phân chia và hợp nhất.
Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là vết thương ở xương quai xanh không hề chảy máu.
Hắn lơ lửng giữa không trung, đầu gục xuống, nhìn thân ảnh xám xịt của mình, sau đó hắn ngẩng đầu nhe nanh, gầm lên nhìn Lão Ngũ đang ngồi trước mặt. Nhưng giọng nói đó không còn là tiếng người nữa, nó giống như một con thú hơn.
Trong đôi mắt nâu của Hà Kim Thu, con ngươi đã trở thành con ngươi thẳng đứng của một con dã thú, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng xấu nhất.
Ngồi trước mặt hắn, Lão Ngũ buồn bực chán nản nói:
"Ta còn tưởng rằng ông chủ Hà của Cửu Châu sau khi tiêm thuốc có thể mang đến cho ta những niềm vui bất ngờ khác thường, nhưng hóa ra lại biến thành một con ma như quái thú này, thật đáng tiếc."
Hà Kim Thu tiếp tục rống lên như thể không hiểu những gì hắn nói, như thể đã mất luôn trí nhớ của mình.
Lão Ngũ cười nói:
"Người đâu, kiếm cho hắn một con chuột chết xem hắn có giống như những con quái vật da xám khác có thể ăn thịt đủ loại không."
Một người lính cẩn thận tiếp cận với con chuột, rồi hắn đưa con chuột vào miệng Hà Kim Thu, nhưng ngay sau đó, hắn thấy chân của Hà Kim Thu đung đưa trong không khí, nhanh chóng tiếp cận người lính và kẹp đối phương vào giữa hai chân của mình.
Lão Ngũ sững sờ trong giây lát, thấy tên quái vật da xám dùng hai chân kẹp lấy tên lính, cắn một phát vào cổ tên lính, cắn đứt một miếng thịt.
Lão Ngũ chẳng hề quan tâm đến cái chết của người lính, vỗ tay khen ngợi:
"Tuyệt vời tuyệt vời, không ngờ dù bị dây leo quấn chặt mà ngươi vẫn có thể lực cường tráng như vậy, còn biết lựa chọn đồ ăn! Thật thú vị!"
Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.
Lão Ngũ bật dậy:
"Nếu đã trở thành quái thú thì cũng chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa, phí công ta chạy đến đây một chuyến...Nếu không phải để bắt được ngươi, cũng không đến lượt Lão Tam đoạt xác được tên Joker kia."
Nghĩ đến điều này, Lão Ngũ thấy vô cùng tức giận, hắn giơ roi lên và liên tục quật vào người Hà Kim Thu.
Cây roi được làm bằng dây kim loại mềm, mỗi lần đánh xuống, nó sẽ để lại một vệt máu sâu trên cơ thể Hà Kim Thu, nhưng trong máng máu đó chỉ lộ ra một chất lỏng trong suốt thay vì dòng máu màu đỏ.
Lão Ngũ quất thêm hàng chục nhát roi để trút giận, sau đó quay lưng bỏ đi.
Ầm một tiếng, cánh cửa hầm giam được đóng lại.
Hà Kim Thu bị treo lơ lửng trên không, cơ thể hơi lắc lư, trên khuôn mặt đang rũ xuống ấy, đôi mắt vốn là con ngươi thẳng đứng giờ đã trở lại bình thường.
Hắn vẫn là hắn, trước đây chỉ là hắn chẳng rảnh hơi để ý tới Lão Ngũ kia, để cho đối phương coi mình là dã thú không có trí tuệ, có vậy đối phương mới khinh thường hắn. Ông chủ Hà vẫn là ông chủ Hà, giờ phút này hắn vẫn không có ý định ngồi yên chờ chết, chỉ cần có chút ít cơ hội, hắn cũng muốn giết một mạch từ nơi này ra ngoài.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH - FULL): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸