Trong căn cứ quân sự, tư lệnh nhìn thấy cảnh này thông qua camera giám sát thì cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cao thủ cấp A kia có năng lực hủy diệt hơn mười người máy chiến tranh trong nháy mắt, nhưng hắn lại không làm vậy.
Gãi ngứa cho người máy chiến tranh à?
Người Xem Mệnh ở bên cạnh nói khẽ:
“Người của chúng ta.”
Đúng lúc này Hà Kim Thu đanh giọng:
“Được rồi!”
Tức khắc xung điện từ trong cơ thể Khánh Trần cuồn cuộn điên cuồng, hồ quang điện màu vàng trên người hắn dao động, sôi trào.
Thiếu niên đứng trong mưa, tia sáng màu vàng lập lòe trong đôi mắt, đẹp đến hút hồn.
Không chỉ vậy, sấm sét giấu trong mây đen giống như bị triệu hồi, một tia sét tím bị tải điện từ khổng lồ hút xuống từ trên trời!
Điện từ trên người Khánh Trần nối liền với tia sét trên bầu trời, giống như được sấm sét bao bọc và che chở!
Ánh sáng trong mắt của hơn 100 người máy chiến tranh trên trời lẫn dưới đất đồng thời tắt ngấm.
Âm thanh rầm rầm vang lên, vô số người máy chiến tranh đang bay trên không rơi xuống mặt đất.
Vừa rồi việc Hà Kim Thu phải làm không phải là phá hủy người máy chiến tranh, rốt cuộc vỏ ngoài của người máy chiến tranh là áo giáp hợp kim, dù Thanh Ngọc Kiếm Tâm chém bọn chúng thì cũng sẽ dần dần vỡ vụn sau khi đánh nát hơn mười người máy.
Nhưng hắn không cần đánh trực diện, chỉ cần cắt lớp chống xung điện từ trên cơ thể người máy chiến tranh ra một khe hở, việc còn lại giao cho Khánh Trần là xong.
Tư lệnh của căn cứ quân sự thấy thế thì quay đầu lại nhìn Người Xem Mệnh:
“Hắn không phải là người của chúng ta sao?”
Người Xem Mệnh nhìn hắn:
“Hết thảy đều nằm trong sự sắp xếp của số phận.”
“Hơn 100 người máy chiến tranh mà lại bị đối phương phá hủy bằng cách đơn giản như vậy!”
Tư lệnh cau mày:
“Một người máy chiến tranh trị giá vài tỷ đấy!”
Người Xem Mệnh cười khẽ:
“Giá trị của nó chẳng đáng là gì khi đối mặt với Joker. Nhỡ lấy, lần này chúng ta phải...bắt sống Joker.”
Căn cứ quân sự khôi phục sự yên tĩnh, Khánh Trần xoay người phá hủy một người máy chiến tranh, lấy trái tim cơ giới năng lượng hạt nhân ra.
Hà Kim Thu nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên:
“Ngươi làm gì vậy?”
Khánh Trần cười:
“Một món đồ nhỏ thế này có giá hơn trăm triệu, đã đến đây mà lại không mang đồ lưu niệm về à?”
“Vậy có phải lát nữa ngươi còn muốn mang một đầu đạn hạt nhân đi nữa không?”
Hà Kim Thu hỏi:
“Cũng không phải không được...Nếu có cơ hội.”
Nhân lúc căn cứ quân sự chưa kịp phản ứng, hai người họ nhanh chóng xông vào tòa kiến trúc, hệ thống phòng ngự của căn cứ quân sự to như thế mà còn không ngăn cản được hai người này!
Hệ thống phòng ngự có giá trị hơn trăm triệu trở nên cực kỳ yếu ớt khi đối đầu với Khánh Trần và Hà Kim Thu.
Hai người từ mặt đất chạy xuống dưới lòng đất, những nơi Khánh Trần đi qua, linh kiện chính trong các thiết bị điện tử đều bị xung điện từ phá hủy.
Camera giám sát, máy bay không người lái, người máy, khoa học công nghệ mà con người tín nhiệm hết thảy đều mất tác dụng.
Khi họ sắp đến khu vực trung tâm của căn cứ, Khánh Trần bỗng nghe thấy tiếng dã thú gào rống.
Sau lưng họ là thang máy, trước mặt là hàng lang dài.
Phía cuối hành lang tràn đầu cảm giác khoa học kỹ thuật, bốn chiến sĩ thú nhân đâu chạy tới, răng nanh rất dài, lông phủ kín cơ thể, dùng cả tứ chi để chạy, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ con người ban đầu.
Ngoài ra còn có một Người Xem Mệnh chậm rãi bước tới đằng sau bọn chúng.
Hà Kim Thu điều khiển Thanh Ngọc Tâm Kiếm lao vun vút hành lang chật hẹp, Thanh Ngọc Tâm Kiếm sắc bén vô địch ngắm chuẩn hốc mắt của chiến sĩ thú nhân, đâm thủng đầu.
Chỉ trong nháy mắt bốn chiến sĩ thú nhân đã chết bất đắc kỳ tử.
Thanh Ngọc Tâm Kiếm không dừng lại, giống như muốn giết chết Người Xem Mệnh ngay trong hành lang chật chội này.
Thế nhưng đến tận bây giờ họ mới được tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của Người Xem Mệnh.
Người Xem Mệnh kia nhắm mắt lại như thể không cần đôi mắt ấy. Đối phương cầm một thanh trường kiếm màu đỏ, giơ kiếm chém mạnh vào không khí như đã biết trước.
Keng, keng, keng, keng, mỗi một nhát kiếm của đối phương đều chém trúng thân kiêm của Thanh Ngọc Tâm Kiếm.
Một thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm đâm thủng bả vai của Người Xem Mệnh, hành lang quá hẹp nên đối phương không có nhiều không gian để di chuyển.
Nhưng dù Người Xem mệnh đã bị thương thì nhịp chém vẫn không rối loạn.
Rắc một tiếng, hai thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm của Hà Kim Thu bị nứt!
Thanh kiếm màu đỏ kia...Là vật cấm kỵ không thể phá hủy!
Hà Kim Thu vừa điều khiển Thanh Ngọc Tâm Kiếm vừa nói với Khánh Trần:
“Chắc bên dưới là khi vũ khí, ta ở đây ngăn cản hắn, ngươi đi thang máy xuống dưới, phá hủy đầu đạn hạt nhân trước đi đã.”
Khánh Trầm im lặng vài giây:
“Được.”
Nói xong, hắn nhấn nút thang máy rồi đi vào.