Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2510: Đáng Sợ Quá




Nhà tiên tri nghe Lý Đồng Vân giải thích xong thì nhẹ giọng cảm thán:

“Người bạn ấy tuy không có năng lực tiên tri nhưng vẫn có thể sáng tạo ra kỳ tích mà chúng ta không thể làm được, hơn nữa còn thản nhiên thừa nhận mình không đoán được tất cả...Có lẽ đó mới là sức hấp dẫn của hắn.”

Nhện Đen ở bên cạnh yên lặng nghe Lý Đồng Vân thuật lại, đây là lần đầu tiên nàng được tự mình trải nghiệm sự thần kỳ của Khánh Trần.

Bây giờ thì tốt quá rồi, mình cung cấp tin tức quan trọng, có lẽ người khổng lồ sẽ không giết mình đâu nhỉ? Mình là công thần…

Nhện Đen nghĩ: Vậy sau này mình đi theo người khổng lồ, hoặc đi theo Khánh Trần?

Hình như không tệ chút nào.

Người khổng lồ nhìn về phía người khổng lồ vua, chờ hắn ra quyết định mọi người làm gì tiếp theo.

Lý Đồng Vân nói:

“Khánh Trần ca ca nói nếu đây thật sự là một âm mưu thì tộc người khổng lồ nên án binh bất động trước đã, bởi vì vương quốc Roosevelt cũng không thương gân động cốt, thực lực của bọn họ vẫn cực kỳ mạnh mẽ.”

Nhà tiên tri cười nói:

“Không bằng các vị theo chúng ta đến vương đình người khổng lồ làm khách, nơi đó có rất nhiều trái cây các ngươi chưa từng thấy bao giờ.”

Lý Đồng Vân gật đầu:

“Vừa hay học viện chiến tranh tên Kình Đảo cũng phải bổ sung sản phẩm mới!”

Khí cầu máy Thập Nhất cách trung tâm vụ nổ hạt nhân 290 km, ở khoảng cách này mạch xung và phóng xạ đã khá yếu, không thể ảnh hưởng đến lớp phủ chống EMP của khí cầu máy.

Khi Súng Vĩnh Hằng sắp rơi xuống, lão Thập Nhất đóng lớp kính của khí cầu máy lại, lơ lửng giữa không trung.

Ngay sau đó, hắn mở màn hình 3D lên, chiếu trực tiếp hình ảnh vệ tinh chụp được.

Lão Thập Nhất gọi tất cả mọi người tới:

“Nào, nào, nào, cảnh tượng nghìn năm có một đây, sau này muốn nhìn cũng không có mà nhìn đâu.”

10 giây sau, Súng Vĩnh Hằng tức tốc rơi xuống đất.

Oành.

Đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên không trung, trông đồ sộ và tráng lệ.

Lão Thập Nhất nhìn một nữ binh và nói:

“Các ngươi có biết nhân loại từng suýt bị thứ này tiêu diệt không? Trận chiến ấy, đại lục phía Tây và đại lục phía Đông đánh đến độ trời long đất lở, khiến cả thế giới chấn động, cả địa cầu rơi vào mùa đông hạt nhân dài đằng đẵng. Khói bụi dày đặc bao trùm tầng khí quyển, ánh nắng mặt trời không lọt qua được, ở nhiều nơi nhiệt độ ban đêm có thể hạ xuống -150 độ, trong vòng ba ngày có 6 tỷ 800 triệu người chết cóng, những người sống sốt cũng chỉ có thể lay lắt hơi tàn.”

Nữ binh chui vào lòng hắn:

“Á, đáng sợ quá.”

Khánh Trần nhướng mày, đúng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Mới nghe mấy câu miêu tả như thế thì có gì đáng sợ, điều đáng sợ thật sự là cái đói cái rét sau mùa đông hạt nhân, sự bất lực và nỗi tuyệt vọng của tất cả mọi người khi phải trốn xuống lòng đất sưởi ẩm.

Khánh Trần biết, đại lục phía Đông từng có một tổ chức tên là Ác Ôn tận sức thủ tiêu vũ khí hạt nhân trên khắp thế giới, để tránh cho nhân loại lại gặp phải nguy cơ tương tư.

Đáng tiếc, tổ chức Ác Ôn đã biến mất từ lâu.

Đột nhiên nữ binh ngẩng đầu nhìn lão Thập Nhất:

“Vậy bây giờ đầu đạn hạt nhân phát nổ liệu có gây ra mùa đông hạt nhân lần nữa không?”

“Không.”

“Tại sao?”

Lão Thập Nhất nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Giống như...Khi thẩm du không thể bắn một phút một lần. Mỗi năm ném một quả bom sẽ không gây ra mùa đông hạt nhân.”

Khánh Trần:

“…”

Hà Kim Thu:

“…”

Bolton:

“Thô bỉ, tục tĩu.”

Khánh Trần nhìn hình chiếu 3D, bây giờ hắn mới biết được rốt cuộc công tước Phong Bạo muốn làm gì.

Thật là độc ác!

May mà mình chuẩn bị đường lui cho người khổng lồ, nếu không vương quốc Roosevelt sẽ không còn bị kiềm chế nữa, sẽ không có bất kỳ thế lực nào ở đại lục phía Tây có thể chống lại bọn họ.

Nhưng vấn đề là tại sao Hắc Kỵ Sĩ Đoàn lại biết được đầu đạn hạt nhân sắp rơi, hơn nữa dừng lại ở khoảng cách vừa đúng?

Hắc Kỵ Sĩ Đoàn của Bạch Ngân Thành không đơn giản như tưởng tượng, cũng không phải chỉ biết sống phóng túng.

Trong bán kính 310 km từ tâm vụ nổ, cát vàng bay mù trời, gió bão vẫn đang tiếp diễn, không hề có dấu hiệu suy yếu.

Nơi này đã biến thành cấm địa.

Khánh Trần đứng trên khí cầu máy yên lặng quan sát, nếu thứ vũ khí hạt nhân này ném xuống thành phố số 10 thì chỉ e tất cả mọi người trong thành phố sẽ tử vong.

Vương quốc Roosevelt đã lấy ra vũ khí cấp bậc này nhưng đại lục phía Đông chưa chuẩn bị gì cả.

Bây giờ, vương quốc Roosevelt còn định di cư đến đại lục phía Đông, cho nên không muốn sử dụng loại vũ khí cực kỳ ô nhiễm này.

Nhưng nếu một ngày nào đó cuộc chiến rơi vào tình cảnh bế tắc, Người Xem Mệnh điên cuồng có khả năng sẽ kéo tất cả xuống địa ngục cùng nhau.

Trong lòng Khánh Trần sinh ra nỗi khủng hoảng nào đó.

Có lẽ là tác dụng của mối đe dọa đến từ vũ khí hạt nhân.

Trên khí cầu máy Thập Nhất, lão Thập Nhất của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn dẫn 13 thuộc hạ đi đổi quần áo bảo hộ chống nhiễm phóng xạ.

Hắn yêu cầu khí cầu máy tiếp tục di chuyển thêm 30 km để quan sát độ phóng xạ, chuẩn bị hạ cánh bất cứ lúc nào.