Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2506: Đừng Giẫm Lên Đầu Ta




Người phụ nữ chợt nghĩ đến cái gì:

“À, chắc ngươi còn muốn tìm vương đình người khổng lồ, các ngươi cần những phụ nữ của tộc người khổng lồ nữ ở lại hậu phương ấy, bởi vì vương thất Roosevelt muốn họ sinh nhân loại mới cho mình, giống như ngươi vậy, về sau có thể xây dựng vương quốc của Người Xem mệnh trong khu rừng cấm kỵ, các công tác khác không còn năng lực để chống lại vương thất nữa.”

Công tước Phong Bạo nói:

“Ngươi biết tất cả, nhưng ngươi không chịu ra khỏi lồng giam.”

“Vì sao phải cố chấp giành được sự trợ giúp của ta? Vì sao phải cố chấp muốn ta ra khỏi lồng giam?”

Người phụ nữ mỉm cười, hỏi:

“Trong số tất cả các công tước, ngươi là người tìm đến ta nhiều lần nhất.”

Công tước Phong Bạo im lặng hồi lâu:

“Từ nhỏ ta đã không có mẹ, mỗi lần ta có điều gì không hiểu thì sẽ đến đây tìm ngươi để tìm kiếm câu trả lời. Ngươi sẽ an ủi ta, sẽ cổ vũ ta, sẽ vui vẻ vì ta có được thành tựu. Tuy ta biết ngươi đối đãi mọi người như nhau, nhưng ta vẫn sản sinh thứ gì đó giống như tình thân với ngươi.”

Người phụ nữ nhìn công tước Phong Bạo với ánh mắt xót thương:

“Ta rất vui khi ngươi có thể bộc bạch cõi lòng với ta, nhưng đáng tiếc là ta quả thực đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Đúng rồi, tên lửa tự hành đã bay đến tầng trời trên tàu Phong Bạo, ngươi phải đi thôi.”

“Ừ.”

Công tước Phong Bạo trả lời.

Người phụ nữ cười nói:

“Không nỡ bỏ ta lại à? Nhưng ta tồn tại trong mỗi một cứ điểm trên không, ngươi có thể nhìn thấy ta ngay khi trở lại tàu Phong Bạo...A, không đúng, ngươi sẽ trở về hoàng cung trong vương thành Trung Ương trước. Hắn đã 59 tuổi rồi, sắp chết rồi, trước nay ta cứ tò mò tại sao hắn không lập Thái tử, thì ra hắn vẫn đang chờ ngày hôm nay.”

“Ừ.”

Cùng lúc đó, trong hoàng cung ở vương thành Trung Ương cách xa hàng nghìn cây số, quốc vương lớn tuổi nhìn mật thược chi môn trước mặt, cùng với “King” đứng đầu tổ chức Vương Quốc đang đứng khoanh tay bên cạnh.

Quốc vương xác nhận lại:

“Đập nát nó là được đúng không?”

King cúi đầu trả lời:

“Đúng vậy, nhưng hắn cố ý dặn, ngài có thể lựa chọn không đập, công tước Phong Bạo giao quyền lựa chọn sống còn vào tay ngài.”

Quốc vương nở nụ cười:

“Hắn là thời đại mới, một thời đại mà ta chưa từng thấy.”

Dứt lời, quốc vương giơ cây búa lớn lên, rầm một tiếng, đập vỡ cánh cửa.

Công tước Phong Bạo đứng trong phòng tối cùng với toàn bộ bộ đội chính quy trên tàu Phong Bạo biến mất, đến vương thành Trung Ương.

Trên chiến trường chỉ còn lại sự đổ nát, đội quân nô lệ tuyệt vọng, khí cầu máy suy bại, cùng người phụ nữ ở trong phòng tối.

Nàng cười nói:

“Các ngươi trù tính nhiều năm, nhưng các ngươi chưa nghĩ ra nên kết thúc như thế nào.”

Một giây sau đó, sóng xung kích mãnh liệt phá hủy lớp bọc thép của cứ điểm trên không, tia sáng chói gấp 10 lần ánh sáng mặt trời xuyên qua cứ điểm chiếu vào trong phòng, nhưng người phụ nữ này vẫn mỉm cười.

Súng Vĩnh Hằng trên bầu trời đã rơi.

Khi tên lửa tự hành rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh ầm vang, mặt đất trong phạm vi 500 mét từ điểm rơi rung chuyển, rồi bắt đầu nứt sụp.

Ngay sau đó, ánh sáng dữ dội bột phát, ngọn lửa đỏ rực được bao bọc trong đám mây hình nấm bốc lên cao tận trời.

Một vòng sóng xung kích trong suốt cao hàng chục mét lan rộng ra ngoài như sóng thần.

Thực vật, phòng ốc, nhân loại, hết thảy tan thành mây khói, bao gồm cả tàu Phong Bạo, tàu Hắc Thủy cũng đồng loạt rơi xuống, nát tan.

Đó là tác phẩm đỉnh cao của nhân loại, là thứ vũ khí không ai muốn nhìn thấy.

Kỷ nguyên đầu tiên của nhân loại từng bị hủy diệt bởi vì nó, nó là nỗi đau lịch sử mà nhiều người không muốn nhắc tới.

Bây giờ, nó trở lại thế gian, một lần nữa đi kèm với phá hoại.

Thế nhưng...Người khổng lồ không chết cùng sự hủy diệt này.

Trong rừng, một nhóm người khổng lồ chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ.

Người khổng lồ gầm gừ kêu gào bò dậy rồi giẫm lên người bạn mình, nhảy xuống khỏi “ngọn núi”.

“Ô!”

(Đừng giẫm lên đầu ta, ta còn bị đè dưới đất đây này!)

“Khà khà khà!”

(Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!)

Người khổng lồ vua:

“Huyễn!”

(Các ngươi tôn trọng ta chút coi! Đừng giẫm lên ta!)

Người khổng lồ luống cuống tản ra, sau đó vò đầu nhìn nhà tiên tri, nhóm Khánh Kỵ, Hồ Tiểu Ngưu, Trần Chước Cừ ở trung tâm cùng với cánh cửa đã bị đập nát.

Sáng sớm tinh mơ Khánh Kỵ đã đến khu rừng cấm kỵ với tốc độ nhanh nhất, Khánh Trần dặn chuyện này cực kỳ quan trọng nên hắn thậm chí không ngủ không nghỉ, đi liền một mạch đến gặp nhà tiên tri của tộc người khổng lồ.

Sau đó mở ám ảnh chi môn đón những người khác đến.

Người khổng lồ vua nói ngôn ngữ loài người:

“Phép thuật này thần kỳ quá, vừa rồi chúng ta hãy còn đang chém giết, thế mà nháy mắt đã đến nơi này cả rồi!”

Người khổng lồ:

“Oa!”

Nhà tiên tri giải thích:

“Tịch.”

(Trước đó ta thấy được tương lai, nơi các ngươi chiến đấu đã bị một quả bom cực kỳ khủng khiếp phá hủy, nếu không có kế hoạch của người bạn kia thì chỉ e vương triều người khổng lồ gặp phải tai họa ngập đầu. Hiện tại ở phía bên kia, trong bán kính 310 km đã không còn sự sống nữa rồi.)