Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2504: Phóng Tên Lửa




Viên chỉ huy lặng lẽ đứng trong bộ chỉ huy, không biết quốc vương đang chờ đợi điều gì, tại sao đến giờ mệnh lệnh vẫn chưa được đưa xuống, chờ đến khi Vĩnh Hằng Chi Thương được ném thẳng đến căn cứ tiền đồn số 5 sao? Lúc này, phụ tá lớn tiếng nói:

"Tư lệnh, kênh video liên lạc của vương thất đã được kết nối."

Hình chiếu ba chiều trước mặt chỉ huy mở ra, phía đối diện là quốc vương Roosevelt uy nghiêm già dặn, trước mặt đối phương cũng có một chiếc hộp đen và đang cắm một chiếc chìa khóa nhỏ.

Quốc vương dửng dưng liếc nhìn viên chỉ huy:

"Để ngươi chờ lâu rồi."

Viên chỉ huy không nói gì.

Ngay lúc này, chế độ chiếu ảnh ba chiều của bên thứ ba đã được bật.

Đồng tử của viên sĩ quan hơi co lại, hắn nhìn thấy vị Công tước Phong Bạo tuyên bố phản quốc kia bất ngờ xuất hiện trong hình chiếu.

Cả công tước Phong Bạo và quốc vương Roosevelt đều trông rất bình tĩnh, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

Mãi cho đến lúc này, hắn mới nhận ra hóa ra người mà quốc vương đợi không phải là ai khác, mà chính là Công tước Phong Bạo, thủ lĩnh của 'quân đảo chính'. Đầu óc viên chỉ huy có chút rối rắm, có chút sững sờ, ngài ấy khởi động Vĩnh Hằng Chi Thương, không phải muốn đánh công tước Phong Bạo này sao?

Tư lệnh cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hắn ngỡ ngàng, chẳng phải hắn kích hoạt Súng Vĩnh Hằng là để đánh nhau công tước Phong Bạo à?

Ngay sau đó công tước Phong Bạo nói:

“Vương triều người khổng lồ đã đi ra khỏi khu rừng cấm kỵ, xác định số lượng là 12712 người, chiếm 90% quân chủ lực của vương triều người khổng lồ, đánh xong trận này đủ khiến vương triều người khổng lồ lùi lại 130 năm, đội quân nô lệ của Phượng Hoàng Thành sẽ chịu trách nhiệm ngăn cản họ, tọa độ đã xác định, ra tay đi.”

Tư lệnh sửng sốt:

“Nhưng ngươi vẫn đang ở chiến trường mà? Quả tên lửa tự hành này sẽ đến chiến trường sau 9 phút 21 giây nữa, uy lực của nó đủ để tiêu diệt tất cả mọi sự sống trong bán kính 310 km, với tốc độ bay của tàu Phong Bạo thì không kịp rời đi, lớp bọc thép chống EMP của cứ điểm trên không của ngươi cũng không ngăn cản được xung điện từ cấp bậc ấy.”

Đến lúc đó, tên lửa sẽ phát nổ và tạo thành hố sâu hơn trăm mét ngoài căn cứ tiền đồn số 5, cây cối, sinh vật, kiến trúc xung quanh, tất cả đều bị hủy diệt.

Cứ điểm trên không sẽ mất khống chế sau đó rơi xuống, khí cầu máy sẽ bị sóng xung kích thổi bay.

Công tước Phong Bạo đang ở đó, không thể sống sót.

Thế nên tư lệnh cảm thấy khó hiểu, tại sao công tước Phong Bạo lại nói “ra tay đi” một cách lạnh nhạt như vậy?

Lẽ nào công tước Phong Bạo không sợ chết?

Công tước Phong Bạo nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, không nói chuyện.

Quốc vương trầm tư vài giây, rồi bình tĩnh nói:

“Phóng tên lửa.”

Phục tùng mệnh lệnh là bổn phận của quân nhân, tư lệnh là thân tín của quốc vương, hắn không có lập trường cũng như lý do gì để phản đối phóng tên lửa, cho dù quốc vương ở đó thì hắn cũng sẽ làm theo.

Quốc vương và tư lệnh đồng thời vặn chìa khóa, quốc vương ấn nút màu đỏ.

Lúc này, chương trình kích hoạt trong hầm phóng tên lửa khởi động, ngọn lửa mãnh liệt phun ra từ đuôi tên lửa Súng Vĩnh Hằng, nó nhô ra khỏi hầm, bay lên trời với tốc độ mỗi lúc một nhanh, cho đến khi bay vào khí quyển và không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Quốc vương nhìn công tước Phong Bạo thông qua màn hình 3D:

“Việc còn lại giao cho ngươi.”

Công tước Phong Bạo im lặng một lát:

“Vâng, thưa cha.”

Quốc vương:

“Ta ban thưởng cho ngươi tư cách khôi phục dòng họ Roosevelt, từ hôm nay trở đi ngươi có thể trở về.”

Tư lệnh chấn động, hắn không tài nào ngờ được công tước Phong Bạo lại là con trai của quốc vương.

Hắn chưa kịp hoàn hồn thì kênh liên lạc màn hình 3D đã tắt, chỉ để lại mình hắn im lặng trong bộ chỉ huy.

Khoan, tư lệnh bỗng nghĩ đến một việc.

Hắn không biết công tước Phong Bạo thoát ra khỏi vụ nổ bằng cách nào, nhưng chắc hẳn đối phương có biện pháp để sống sót.

Hơn nữa, công tước Phong Bạo đã trả một cái giá đắt để trở lại vương thất thì dã tâm của đối phương không chỉ dừng lại ở vị trí công tước…

Trong vương đình người khổng lồ, nhà tiên tri đang ngồi khoanh chân trong khu rừng cấm kỵ bỗng mở mắt, nhìn về phương xa với vẻ sầu lo.

Trong cứ điểm trên không Phong Bạo.

Công tước Phong Bạo đi ra khỏi phòng chỉ huy, bình tĩnh đi về phòng tối nhốt AI.

Hắn mở cửa bước vào, người phụ nữ trung niên kia vẫn đang cho cá ăn, giống như chẳng hay biết gì thế chuyện bên ngoài.

Nàng mỉm cười, nói:

“Trò hay diễn xong rồi sao, sắp hạ màn rồi?”

“Ừ.”

Công tước Phong Bạo vô cùng bình tĩnh.

Người phụ nữ ấy cười hỏi:

“Cảm giác trở thành thành viên hoàng tộc thích không?”

“Dường như ngươi bị nhốt ở đây thì vẫn biết hết mọi chuyện bên ngoài.”

Công tước Phong Bạo nói.

“Bởi vì các ngươi để cho ta xem, không phải vậy à?”