Hà Kim Thu cử một lúc hơn 160 người rời khỏi đội hình, như vậy đám người Hắc Sắc có rời khỏi doanh trại cũng không bị người ta dòm ngó.
Đám người Hắc Sắc và Hoàng Sắc liếc mắt nhìn nhau, lập tức hành động.
Cộng thêm 7 người khác trong tiểu đội Xích Huyết nữa, tổng cộng 14 người, cùng đi bộ đến khu cấm kỵ tối tăm.
Thực ra họ cũng là bất đắc dĩ thôi.
Giờ đây Khánh Trần đã là tâm phúc bên cạnh Hầu tước Bolton, hơn nữa mọi quyết định đều do Khánh Trần đưa ra, hầu tước Bolton giống như một tên bù nhìn vậy.
Tiểu đội Xích Huyết vốn đã có thù oán với Khánh Trần, ngay cả khi họ muốn nhân nhượng mọi chuyện cho yên, liệu họ có dám cá rằng Khánh Trần sẽ bỏ qua cho bọn họ không?
Đặt cược mạng sống?
Vì vậy, đến giây phút này, phải quyết một trận sống mái thôi.
Hà Kim Thu từng hát Tĩnh Sơn Trà, mỉm cười nhìn tiểu đội Xích Huyết gồm 14 thành viên đi vào bóng tối, sau đó vòng qua và đuổi theo hướng của Khánh Trần.
14 người thực hiện các cử chỉ chiến thuật với nhau, hoàn toàn dựa theo đặc điểm kỹ thuật là ám sát mục tiêu cao nhất, dùng đội hình 446, bắt đầu tìm kiếm từ ba góc độ.
Họ đã là đồng đội của nhau trong nhiều năm, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, đừng nói 14 cấp B cùng giết một cấp C, thậm chí đến cấp A họ cũng giết được.
Người quản gia này không thể nào là bán thần, đúng không?
Điều cần chú ý duy nhất là không được để lại chứng cứ, nhất định phải ngụy trang thành hắn vi phạm quy tắc mà chết.
Hà Kim Thu ngồi ở rìa doanh trại, im lặng chờ đợi.
Đội tiên phong của Vương triều người khổng lồ có thể ập đến bất cứ lúc nào, Bolton thực sự là một tên ăn hại nên không cần lo lắng, nhưng có một nhân tố không ổn định như tên quản gia, hắn cũng không yên tâm.
Sâu trong khu cấm kỵ, Khánh Trần đứng trong bóng tối vừa đi tiểu vừa ngâm nga một bài hát.
Trong khu rừng im lặng, tiếng hát vang lên giống như một tọa độ hấp dẫn sự chú ý.
Đám Hắc Sắc đeo kính nhìn đêm và nhìn thấy lưng của Khánh Trần từ xa, cẩn thận dò tìm sang đó.
Hắc Sắc làm một cử chỉ chiến thuật: Kiểm tra hoàn cảnh xung quanh!
Hoàng Sắc sử dụng hình ảnh nhiệt hiệu suất cao để quét bán kính ba km, thậm chí cả tán cây cũng không bỏ qua.
Hắn lắc đầu với Hắc Sắc, tỏ ý không có ai đang trốn.
Hắc Sắc hơi nghi ngờ.
Lúc đầu, họ còn lo lắng rằng sẽ có một cuộc phục kích ở đây,
Vì khi quản gia đi ra ngoài để đi tiểu, hắn đã đi quá xa, xa đến mức nơi đóng quân cũng không thể nghe thấy tiếng kêu rên.
Điều này quá bất thường, vì những người lính bình thường sẽ không đi xa đến mức này khi muốn đi vệ sinh.
Cho nên Hắc Sắc để mắt tới, hắn lo lắng Khánh Trần cùng Hà thiết kế nên cái bẫy này, muốn nhân đêm khuya tối tăm để cao thủ cấp A tên 'Hà' kia đến xử lý bọn họ.
Khi rời doanh trại, họ vẫn luôn quan sát Hà Kim Thu bằng hình ảnh nhiệt tầm nhìn ban đêm, lo sợ đây là một cái bẫy.
Nhưng Hà Kim Thu từ đầu đến cuối không hề di chuyển, và hoàn toàn không có ý đi theo hắn.
Hắc Sắc thậm chí đã chuẩn bị kế hoạch giết luôn tên 'Hà'.
Hắn thấp giọng hỏi:
"Hà đang làm gì vậy?"
Trong kênh liên lạc có người nhỏ giọng đáp lại:
"Hắn đang cởi giày sưởi ấm, không đi đâu cả."
Hắc Sắc nhíu mày, họ có thể sống sót sau các cuộc chiến, tất nhiên, nguyên nhân là vì Hắc Sắc luôn hiểu được "những đạo lý đối nhân xử thế", nhưng phần lớn là vì hắn đủ thận trọng.
Thực ra trong doanh trại do thám của họ có 15 người, giữ lại một tay trong chuyên quan sát tình hình trong trại.
Nhưng bây giờ xem ra thực sự không có vấn đề gì!
Hắc Sắc ra dấu tay với Hoàng Sắc: Lần nữa dùng hệ thống nhiệt quan sát xung quanh đi.
Hoàng Sắc sau khi quét xong thì lắc đầu: Đã xác nhận, trong vòng ba km không có gì bất thường, không có dấu hiệu của con người.
Hắc Sắc cau mày, hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, rất muốn từ bỏ, nhưng đâm lao phải theo lao, có lẽ nếu bây giờ hắn từ bỏ cơ hội này, đêm về sẽ bị quản gia giết chết.
"Tiếp tục tiến lên!"
Hắc Sắc thì thầm:
"Hoàng Sắc, ngươi có nhiệm vụ quan sát tình hình xung quanh, tốc chiến tốc thắng, nếu có cấp A ở đây, chúng ta cũng sẽ giết luôn tên đó!"
Thực ra, mặt này là sự tự tin lớn nhất của Hắc Sắc, 14 cấp B đều ở đây, cho dù 'Hà' có đến, bọn họ cũng có thể giết luôn một thể!
Nhưng đúng lúc này, khi đang quan sát bóng lưng của Khánh Trần, hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn...
Một cựu binh từng trải qua nhiều trận chiến như Hắc Sắc, đương nhiên sẽ không bỏ qua một chi tiết nhỏ, hắn luôn cảm thấy 'quản gia' có gì đó không đúng, nhưng lại nhất thời không phát hiện ra không đúng chỗ nào.
Từ từ, họ đã tiếp cận Khánh Trần trong vòng 50 mét, nếu không phải lo lắng việc Khánh Trần giãy dụa và la hét thu hút sự chú ý, có lẽ bây giờ họ đã bổ nhào qua giết tên quản gia rồi.