Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2443: Nghiêm Ngặt




"Ồ, trưởng quan đã xem thông tin cá nhân đăng ký của các ngươi, ngài ấy phát hiện các ngươi đều là cao thủ cấp B, đã ba lần đến chiến trường, ngài ấy cảm thấy đưa lên phi thuyền hơi phí nên đã điều động các ngươi đến lữ đoàn dã chiến thứ hai của sư đoàn ba, nhanh chân đi báo cáo đi, bên này chỉ cho các ngươi thời gian 3 tiếng. Đêm qua vương triều người khổng lồ đã xâm lược vào đây, Công tước Phong Bạo đã ra lệnh cho sư đoàn ba đẩy nhanh quá trình thăm dò."

Hắc Sắc mặt đen như đít nồi, lý do khiến họ có thể sống sót trở lại sau ba lần ra chiến trường chính là bởi vì lần nào Hầu tước Kennedy cũng mang họ theo bên cạnh, sau đó liên hệ ổn thỏa, và chỉ cần xuất hiện ở những nơi an toàn nhưng cũng dễ dàng đạt được thành tích nhất.

Nhưng bây giờ thì sao? Nơi mà sư đoàn ba phải đi bị giới hạn bởi các quy tắc của khu cấm kỵ, khi đã ở trong khu cấm kỵ, một khi phạm sai lầm, cấp B cũng khó có thể sống sót.

Đó là khu cấm kỵ đấy!

Đó là sư đoàn ba đấy, trước đây sư đoàn ba luôn có tỷ lệ tử vong là 91% trong các cuộc thám hiểm khu cấm kỵ!

Thực ra có một truyền thống trong tập đoàn quân Vương quốc, chỉ cần ai đó đắc tội với người cấp cao đều sẽ bị điều thẳng đến sư đoàn ba, sư trưởng của sư đoàn ba cũng là một vị tướng tàn nhẫn, dù ai đến cũng đối xử như nhau, không nhận quà, cũng không có mấy phép đối nhân xử thế của con người.

Hắc Sắc cảm thấy hơi kỳ lạ, Hầu tước Kennedy đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi, tại sao một người thân cận bên cạnh hầu tước Kennedy như hắn mà cũng bị điều động đến sư đoàn ba?

Trong đầu Hắc Sắc nhanh chóng hiện lên bóng dáng của vị quản gia kia, hắn đang nghĩ, chẳng lẽ đây là trò mà tên quản gia đó gây ra sao?

Tuy nhiên, hắn lại cảm thấy có chút không có khả năng, trước đây vì để mua chuộc viên sĩ quan đưa tên quản gia vào chỗ chết, hắn đã bỏ ra không ít tiền, tuy rằng viên sĩ quan và nhị quản gia đều đã bị xử tử, nhưng quản gia làm sao có khả năng trở mình được?

Một quản gia nhỏ bé lấy đâu ra năng lực hạ lệnh điều động?

Lúc này, sĩ quan ngẩng đầu liếc nhìn Hắc Sắc:

"Còn không mau tới ký lệnh điều động? Ngươi muốn ra tòa án quân sự sao?"

Hắc Sắc nhỏ giọng nói:

"Ngươi cho phép ta gọi cuộc điện thoại đã."

Hắn phải vận dụng các mối quan hệ khác, tìm cách liên lạc với Hầu tước Bolton, thuyết phục ngài ấy.

Cho dù có khuynh gia bại sản cũng không thể đi đến sư đoàn ba được. Tiền có thể kiếm được, nhưng tính mạng mà mất đi là mất hết.

Hắc Sắc gọi rất nhiều cuộc nhưng hết thảy đều nói với hắn rằng Hầu tước Bolton không quan tâm mối quan hệ gì cả, ngài ấy cũng không nhận tiền.

Sư đoàn ba này, hắn buộc phải đi rồi!

Lữ Triết đứng bên cạnh nhìn Hắc Sắc với gương mặt dần tái xanh, nghĩ rằng nếu không phải được bí mật ra lệnh đưa về căn cứ tiền đồn, có lẽ hắn cũng tuyệt vọng như tên Hắc Sắc này.

Sau khi chia tay đơn giản với Lam Sơn, Hắc Sắc đến sư đoàn ba báo cáo.

Lam Sơn nhìn về hình bóng của tiểu đội Xích Huyết, không biết đang nghĩ gì, hắn nhìn Lữ Triết nói:

"Ta là con trai cả của Hầu tước Kennedy, ngươi có thể giúp ta thông báo một chút được không, ta muốn gặp hầu tước Bolton?"

...

Công tước Phong Bạo đã đến.

Phi thuyền Phong Bạo màu đen khổng lồ trên bầu trời từ từ tiến về không phận của căn cứ tiền đồn, và xung quanh nó còn có hàng trăm phi thuyền, giống như những con chim bên cạnh một cái cây cao chót vót.

Bầu trời bị che khuất, tất cả mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phi thuyền Phong Bạo. Trên đó, là mật độ dày đặc các pháo quỹ đạo hỏa lực chính, cũng như các tổ ong được sử dụng để sạc máy bay không người lái.

Trông cực kỳ hoành tráng.

Một pháo đài không quân trông giống như một thành phố, là vũ khí chiến lược mạnh nhất trên bầu trời.

Giây tiếp theo, hàng trăm phi thuyền đã hạ cánh và được neo đậu ngay tại căn cứ tiền đồn để bổ sung nhiên liệu và vũ khí.

Lần trước khi Công tước Phong Bạo vạch tội Hầu tước Bolton, chính là vì cách đây một năm rưỡi, Vương quốc Roosevelt đã gây chiến với Vương triều Khổng lồ để tranh giành hầm mỏ, hạm đội của Công tước khi đi qua đây có ý muốn dừng lại, kết quả mặt đất còn không có một chỗ cho phi thuyền hạ cánh.

Sau khi hạ cánh, những người lính dưới quyền của công tước Phong Bạo không thể tìm thấy bất kỳ vũ khí nào, không có nhiên liệu và thậm chí đến căn tin còn phải ăn khoai tây sống...

Thực sự quá sức tưởng tượng.

Nhưng lần này thì khác, hàng trăm chiếc phi thuyền hạ cánh cùng một lúc nhưng trong vòng chưa đầy nửa giờ chúng đều đã có chỗ để đậu lại, hơn nữa chúng đều đỗ theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất...ngay cả khi mặt đất của căn cứ tiền đồn đã bị nứt nẻ hơn một nửa.