Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2407: Chỗ Ở




Không phải quy tắc của khu cấm kỵ khác nhau về bản chất, mà là khi khu cấm kỵ hợp thành một khu vực, trở thành khu rừng cấm kỵ rộng lớn hơn thì sẽ xuất hiện một vài thay đổi mới, khiến cho vương quốc Roosevelt không kịp chuẩn bị, quy tắc họ nắm giữ không còn hiệu quả như trước nữa.

Lúc này, vô số tia sáng lập lòe trên bầu trời cảng hàng không, đèn tín hiệu của khí cầu máy tỏa sáng rực rỡ giống như đội ngũ máy bay không người lái biểu diễn ở thế giới ngoài. Chúng đến tiền tuyến, sau đó sẽ do tướng quân sắp xếp lại thành quân đội hoàn chỉnh, có trật tự. Đây là phương thức tác chiến của vương quốc Roosevelt.

Bên trong khí cầu máy Kennedy số 1, kênh liên lạc vang lên:

“Kennedy số 1, tại sao vẫn chưa cất cánh? Các ngươi đang chờ gì, chờ ta lên khí cầu máy thúc mông các ngươi à? Mau cút đi!”

Không giống với tỷ tỷ dịu dàng trong tháp chỉ huy của cảng hàng không dân dụng, nhân viên công tác ở tháp chỉ huy này vô cùng gắt gỏng…

Dòng suy nghĩ của Đen bị tiếng ra lệnh cắt ngang, hắn nhìn về phía buồng lái vào cao giọng hô:

“Mau cất cánh, bằng không tất cả mọi người phải ra tòa án quân sự!”

Khí cầu máy Kennedy số 1 chậm rãi bay lên, động cơ của con quái vật khổng lồ này gầm rú, lên đường bay đến khu rừng cấm kỵ rộng lớn ở hướng tây. Bên trong khí cầu máy lại rơi vào yên lặng, ngoại trừ tiếng động cơ, không một ai nói chuyện, cũng không có ai biết phải mở lời kiểu gì. Khánh Trần nhìn xung quanh: Nhân viên tình báo của tổ chức Người Phán Quyết có mặt ở khắp mọi nơi, không thể tiếp tục giả vờ được.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hắn đã quan sát và thấy được vài nô lệ có hành vi khả nghi, thâm ý trong ánh mắt lộ ra rõ ràng, nhưng không xác định là người của quân nổi dậy hay thành viên của tổ chức Người Phán Quyết.

Khánh Trần chất vấn Đen:

“Tại sao các ngươi không cho ta biết chuyện tập kết, ta thấy trên đường có người cõng hành lý mới nhận ra có khả năng phải tập kết đấy. Nếu như ta không thấy được thì có lẽ ta sẽ bị đưa ra tòa án quân sự.”

“Ta gọi điện cho ngươi nhưng không được, gửi tin nhắn cũng không thấy ngươi trả lời, có phải tín hiệu ở khu thứ bảy không ổn định không?”

Đen hỏi:

“Ngươi cũng biết khu thứ bảy lúc nào cũng thế mà.”

Lam Sơn ở bên cạnh nói:

“Ta cũng nhắn cho ngươi. Quản gia, ngươi không nhận được à?”

Nói xong, Lam Sơn còn lấy điện thoại của mình ra, bức thiết cho Khánh Trần xem giao diện gửi tin nhắn như sợ đối phương không tin mình.

Khánh Trần lắc đầu:

“Đại thiếu gia, ngươi không cần gấp gáp chứng minh bản thân, ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi. Xem ra tín hiệu bên ta có vấn đề thật, ta không nhận được tin tức gì cả...Đúng rồi, cần ta làm gì không?”

Đen cười hỏi:

“Ngươi biết điều khiển khí cầu máy không?”

“Không.”

Khánh Trần lắc đầu.

“Vậy quản gia cứ nghỉ ngơi đi, ở đây tạm thời không cần ngươi làm gì, mọi việc cứ chờ đến khi chúng ta đến căn cứ tiền đồn rồi bàn tiếp.”

Đen bắt đầu suy nghĩ cách vứt bỏ tên quản gia này kiểu gì, nhưng nếu cưỡng chế ra tay trong trường hợp không có kẻ địch thì chỉ sợ sẽ để lộ sơ hở.

Ở vương quốc Roosevelt, trong thời kỳ chiến tranh, vứt bỏ chiến hữu, thấy chết mà không cứu là tử tội, mưu hại chiến hữu cũng sẽ bị phán tử hình.

Mặt khác, nếu quý tộc mình theo hầu tử vong thì nô lệ và dân tự do đi cùng cũng phải tuẫn táng, công dân thì phải và ngục giam. Dưới ách thống trị áp bức, vương quốc Roosevelt lập ra quân pháp cực kỳ hà khắc để tránh cho nô lệ nhân lúc rối loạn mưu hại chủ nhân của mình.

Nói cách khác, nếu Lam Sơn chết trong cuộc chiến này thì toàn bộ mọi người trong khí cầu máy ngoại trừ thành viên của tiểu đội Xích Huyết đều sẽ bị xử bắn, còn tiểu đội Xích Huyết sẽ bị bỏ tù, bị tước đoạt thân phận công dân, sau khi ra tù lập tức biến thành dân tự do.

Khánh Trần hỏi:

“Ta ở phòng nào?”

Đen mỉm cười, trả lời:

“Quản gia, tạm thời ngươi không tham gia tác chiến nên thể lực sung mãn, không cần phòng đơn. Còn tiểu đội Xích Huyết bọn ta chuẩn bị chiến đấu ngày đêm, cần nghỉ ngơi hơn. Vì vậy ngươi chịu khó ở ký túc xá vậy.”

Cấp bậc của ký túc xá cực tệ, 100 nô lệ ở chung với nhau trong một gian ký túc xá, mùi vị trong phòng thế nào, thôi đừng nhắc. Khánh Trần nhìn Đen với gương mặt tái mét, cuối cùng vẫn “không dám” lại khiêu chiến tiểu đội Xích Huyết. Hiện nay khí cầu máy này do tiểu đội Xích Huyết làm chủ.

“Được, ta ở ký túc xá.”

Khánh Trần nói với giọng bình tĩnh, song trên trán lại nổi gân xanh. Không thể không nói rằng có vật cấm kỵ ACE – 005 Đại Phúc trong tay, đến cả mạch máu trên trán Khánh Trần cũng có thể giành giải Oscar.

Hắn đi về phía ký túc xá, đồng thời nghe thấy Đen nói với Lam Sơn:

“Đại thiếu gia, thời gian này bọn ta không có cách nào dẫn ngươi đi cày cấp được, mới đây họ bị bang hội tập hợp lại đến cổng ra vào của thế giới số 8 chặn đánh ánh sáng của người da trắng.”