Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2400: Thật Quá Đáng Sợ!




Họ thậm chí không nhìn thấy được người thật!

Ai có thể ngờ rằng kỹ năng tối thượng cấp S của pháp gia Sấm Sét lại trở nên tàn nhẫn như vậy!

Chỉ trong 0,3 giây, Khánh Trần đã giết chết hơn 600 người chơi.

Trong khoảng thời gian này, Khánh Trần thậm chí không phải làm bất cứ việc gì khác, hắn chỉ cần vọt tới chỗ đông người nhất, thực hiện một cú tàn sát mà không cần dùng não.

Một pháp gia sấm sét như vậy, thử hỏi ai có thể khống chế?! Toàn bộ các tuyến đều vụn vỡ! Đại trận giết chóc mà công hội chẳng dễ dàng gì mới tổ chức được cuối cùng cứ như vậy mà sụp đổ!

Mấu chốt là trong trận chiến này, người chơi công hội là người ra tay trước, Khánh Trần chỉ đợi thế giới siêu đạo quyết định rằng đó là biện pháp phòng thủ chính đáng rồi mới thực hiện phản công, nên sẽ không bị trừng phạt!

Hội trưởng của công hội Phượng Hoàng cố căng mắt ra nhìn bốn xung quanh, phát hiện ra Nhện Đen đã trốn đi từ lâu.

Nhện Đen nhìn theo bóng lưng của Khánh Trần, suy nghĩ một vấn đề, Joker cũng là hệ sấm sét, bây giờ cấp bậc thức tỉnh vẫn là cấp A, nhưng nếu một ngày nào đó đối phương thăng cấp lên cấp S, với thủ đoạn bước nhảy này, họ phải làm sao chống lại?!

Thật quá đáng sợ!

Trong mắt Khánh Trần, bước nhảy điện tử này hoàn toàn ngang bằng với mức độ vân khí, hay thậm chí cao hơn.

Nếu cấp Kỵ Sĩ và cấp độ thức tỉnh của hắn đều được thăng cấp lên bán thần cấp S, và sau đó kết hợp với hộp sạc điện, hai ngụm vân khí cộng với mười bốn bước nhảy điện tử, còn ai trên thế giới này có thể ngăn cản được hắn?

Nhưng thật đáng tiếc, muốn đạt được bán thần hắn vẫn còn một con đường dài phải đi, đặc biệt là dị năng giả sấm sét, đến bây giờ hắn vẫn không biết liệu Vạn Thần Lôi Ti có thể giúp hắn hoàn thành sự thay đổi về chất hay không.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết cách nâng cấp độ thức tỉnh của mình lên cấp S.

Mọi người đều nói rằng muốn thức tỉnh phải có một nỗi buồn lớn, nhưng hắn đâu thể để ông lão hy sinh một lần nữa. Vì vậy, hắn chỉ có thể luyện Vạn Thần Lôi Ti trước, ít nhất đây là một con đường có thể đi theo.

Chiến trường yên lặng trở lại, người chết phải xóa tài khoản luyện lại, người sống cũng không dám truy kích.

Khánh Trần cười nhẹ, nhấc chân định rời đi.

Cùng lúc đó, ông lão trên núi Ngân Hạnh nhìn thấy Trung Vũ đột nhiên chủ động bước tới chỗ Khánh Trần:

"Bạch Nhân Chi Quang, ngươi và ta."

Còn chưa nói xong, ông đã nhìn thấy Khánh Trần một lần nữa thực hiện bước nhảy, dịch chuyển đi xa. Đường đi lối lại tình cờ là nơi mà ông lão và Trung Vũ đang đứng.

Một tiếng nổ vang, Trung Vũ và ông lão cũng cùng nhau hóa thành bột phấn...phải xóa tài khoản và luyện lại rồi!

Trong căn hộ của quản gia ở khu Thất Hạ của thành phố Phong Bạo, sau khi bị bắt buộc offline, ông lão mở mắt và từ từ ngồi dậy.

Bọn nhỏ bên cạnh hưng phấn hỏi:

"Thế nào?"

"Ông lão, bên trong có vui không?"

Ông lão trầm mặc vài giây:

"Vui lắm."

"Ông kể bọn ta nghe xem bên trong có gì vui đi."

Hồ Tiểu Ngưu ánh mắt đầy mong chờ hỏi.

Họ quả thực là lần đầu tiên nghe nói về thế giới ảo, vẻ mặt mong chờ kia chắc chắn không phải là giả.

Nhìn những cặp mắt mong đợi quanh nhà kho ảo, ông lão thầm than trong lòng rồi cười nói:

"Thế giới siêu đạo này thật sự rất đặc biệt, gần như thật vậy, ngay cả một công nhân lớn tuổi như ta khi ở trong đó cũng có thể tự do di chuyển, thậm chí có thể ăn được nhiều món ngon mà trước đây ta không thể ăn được."

Thực tế ông lão chưa ăn được gì cả, sau khi bước vào ông đã đi theo đám đông đến thế giới đa nguyên số 8, vì vậy ông chỉ có thể bịa ra những câu chuyện dựa trên những gì ông đã thấy và nghe. Nếu không, ông có thể nói gì bây giờ? Ông cũng đâu thể nói ông bị giết chết đúng không! Xúi quẩy!

Cũng may ông kéo mặt thất bại, Khánh Trần cũng không nhận ra ông là ai.

Nhìn chung, trải nghiệm đầu tiên trong thế giới siêu đạo của ông lão...rất kém.

Lý Khả Nhu dìu ông ra khỏi nhà kho giả lập, ông cười nói:

"Mọi người chơi đi, mấy thứ này vẫn thích hợp với những người trẻ tuổi như mấy đứa hơn."

Nói xong, ông nhìn sang Khánh Trần đang ngồi trên sô pha còn mang cặp kính giả lập, nhớ lại dáng vẻ đối phương an toàn lui ra trước mặt hàng nghìn người vừa rồi, ông đột nhiên cảm thấy thực ra ông bị giết một lần cũng không có gì.

Năng lực sấm sét mà Khánh Trần sử dụng vừa rồi là gì nhỉ? Mặc dù ông lão không phải là siêu phàm giả, nhưng ánh mắt của ông cũng rất nham hiểm.

Ông chỉ cảm thấy nếu Khánh Trần cũng có thể sở hữu năng lực như vậy trong thế giới thực thì sẽ có thể có được sức mạnh thất tiến thất xuất trong đội hình chiến đấu, không ai có thể ngăn cản. Trong khoảng thời gian này, không chỉ có ông lão thầm thấy kinh ngạc, mà tất cả những người chứng kiến Khánh Trần an toàn lui ra đều thấy cảm giác nguy hiểm trong lòng tăng cao. Ông lão thấy rất tự hào.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾