Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2366: Anh Em Gấu Mèo




Cuộc họp ngắn ngủi kết thúc, một vòng xoáy mây đen liên quan đến Khánh Trần dần dần hình thành, một cuộc truy sát quy mô lớn trong phó bản số 8 sắp sửa bắt đầu.

Hội trưởng Hội Phượng Hoàng trở về hỏi cấp dưới”

“Còn bao nhiêu người của bang hội ở bên trong?”

Cấp dưới trả lời:

“Còn 411 người.”

“Nghĩ cách tập hợp mọi người lại, sau đó đi giết ánh sáng của người da trắng.”

Hội trưởng Hội Phượng Hoàng nói:

“Không nghĩ cách phá đảo ư?

Cấp dưới hỏi.

Hội trưởng Hội Phượng Hoàng lắc đầu:

“Trước tiên giết ánh sáng của người da trắng.”

Trong thế giới số 8, Khánh Trần im lặng nấp trong bụi cỏ, điều chỉnh hô hấp, bóp cò súng.

Tiếng súng vang lên, nhóm gấu mèo vội vàng quan sát xung quanh thì thấy trong khư rừng bên tay trái thình lình có người từ trên cây rơi xuống.

Một người đầu gấu mèo nói thầm:

“CMN, đại ca cách người này ít nhất cũng phải 600 mét, hắn dùng súng trường tự động hay súng bắn tỉa vậy?”

“Nói nhảm ít thôi, vỗ tay trước đã.”

Nhị ca nhắc.

Khánh Trần đi ra khỏi lùm cây, vẫy tay gọi bốn anh em gấu mèo lại. Đến khi họ ngoan ngoãn chạy đến:

“Đại ca, sao thế?”

Khánh Trần nói:

“Bây giờ các ngươi vẫn chưa đủ gây chú ý, hơn nữa bốn người đi cùng nhau sẽ khiến người chơi khác không dám hành động. Thế này đi, các ngươi chia nhau ra đi đến xung quanh ta, sau đó nghĩ cách lộ mặt để người khác chú ý đến các ngươi. Yên tâm, không phải sợ xảy ra chuyện, ta sẽ trông chừng cho các ngươi.”

Bốn anh em gấu mèo suy tư...Gây chú ý thêm chút nữa à? Đã hiểu!

Bốn mồi nhử kéo giãn khoảng cách, phân tán xung quanh Khánh Trần như bốn điểm của hình vuông.

Nhưng Khánh Trần tức khắc nhận ra sự bất thường, bốn tên ngốc này vừa đi vừa lắc mông nhảy múa, trông cực kỳ quải dị, thoạt nhìn như bốn tên thiểu năng trí tuệ.

Khánh Trần chỉ bảo họ hấp dẫn sự chú ý của người khác, không ngờ họ lại phát huy ngoài sức tưởng tượng!

Bốn người đầu gấu mèo này giống như bốn bãi phân trâu hấp dẫn vô số người chơi mai phục xung quanh ra đánh lén, kết quả toàn bộ người chơi đều bị Khánh Trần bắn chết, hiệu suất cao hơn cả khi hắn tự đi tìm con mồi!

Dù sao, đang đi “ăn gà” bỗng gặp được người chơi nhảy nhót trước mặt, có ai lại không muốn nã một phát chứ?

Khánh Trần nhìn bốn anh em gấu mèo và cảm thán, đúng là nhân tài.

Và quan trọng nhất là cấp bậc của hàng tiếp tế càng ngày càng cao, người chơi lấy được súng cũng càng ngày càng nhiều, nhưng người chơi phải lại gần mục tiêu trong vòng 50 mét mới có thể bắn trúng, Khánh Trần hoàn toàn đè bẹp họ về phương diện khoảng cách.

Dần dà, nhóm của Khánh Trần tước đoạt được ngày càng nhiều súng, hắn đã cõng hơn mười băng đạn, tức là hơn 300 viên đạn!

Ngay cả tay trái đều được dùng thuốc và chữa khỏi, bây giờ mỗi tay cầm một khẩu súng trường tự động đồng thời nã súng.

Để anh em gấu mèo làm việc cho mình, Khánh Trần còn cố ý để lại vài người cho họ, giúp họ thăng cấp.

Thế là nhóm gấu mèo càng kích động, dứt khoát cởi áo ra nhảy tiếp.

Nhưng mà họ vừa mới cởi áo ra, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn thấy mấy trăm người chơi hùng hổ xông đến từ bên trái, hắn quay đầu sang phải cũng thấy mấy trăm người đang lao về phía này.

Hắn kinh ngạc:

“Hiệu quả thế cơ à?”

Bốn người kia cũng khiếp sợ, mình hấp dẫn được nhiều người vậy sao?

Nhưng không giống Khánh Trần, họ vẫn rất phấn khích, nghĩ thầm, có lẽ lần này đại ca sẽ thăng cấp thành đại sư chiến đấu cấp S rồi!

Đối mặt với sự giáp công hai mặt của gần một nghìn người, họ vẫn ra sức nhảy múa, để đại ca tận tình thu hoạch.

Khánh Trần dở khóc dở cười, hắn vội vàng hô to:

“Mau chạy đi chứ còn ở đấy mà nhảy à!”

Hô xong, hắn giơ súng lên vừa bắn vừa rút lui. Đằng xa, druid bão triệu hồi chim ưng, điều khiển nó tuần tra trên bầu trời để tránh mất dấu mục tiêu mang tên Khánh Trần này.

Dưới đất, còn có gấu nâu do druid gấu triệu hồi lao nhanh về phía này, con gấu này vô cùng to lớn, mỗi khi di chuyển lại khiến mặt đất chấn động.

Người chơi druid vô cùng xảo quyệt, họ điều khiển thứ do mình triệu hồi ra đến tấn công Khánh Trần, còn bản thân núp phía sau. Nhưng Khánh Trần không chiều họ, tiện tay nã vài phát súng bắn chết vài druid đang ẩn nấp trong đám đông.

Bốn người đầu gấu mèo và Khánh Trần tập hợp lại sau đó liều mạng chạy trốn cùng với nhau, hắn nói với vẻ áy náy:

“Đại ca, bọn ta không ngờ cởi áo sẽ dẫn nhiều người đến như thế, xin lỗi.”

Khánh Trần vui vẻ:

“Không cần tự trách, đó đều là người của bốn bang hội lớn đến đuổi giết ta, các ngươi có cởi áo hay không thì họ cũng đến thôi. Từ giờ trở đi, ta phụ trách nổ súng, các ngươi phụ trách thay đạn cho ta. Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ, cứ theo thứ tự này, không được lộn xộn!”

“Vâng, đại ca!”

Khánh Trần bắt đầu phản kích, bốn tên cu li không cần làm gì khác ngoài việc vừa chạy vừa nhận lấy khẩu súng đã bắn xong từ tay hắn và đổi băng đạn mới, không hơn.