Khánh Trần cười khẩy:
“Không thành vấn đề.”
Nhưng vừa dứt lời, Đen đã thình lình xuất hiện trước mặt hắn như u linh.
Hắn chưa kịp phản ứng thì Đen đã dùng sức mạnh tuyệt đối ném hắn ra ngoài biệt thự.
Trong ánh mắt đăm đăm của tất cả nô lệ, Khánh Trần bay ra khỏi biệt thự và lăn lông lốc trên mặt đất, cả người lấm lem bùn đất.
Đen đứng trước cửa cười nói:
“Có lẽ dạo này quản gia vất vả quá nên phản ứng không được nhanh nhạy, ngươi nên đi nghỉ ngơi cho khỏe thì hơn.”
Khánh Trần chậm rãi đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, vẻ mặt trông hết sức dữ tợn.
Lam Sơn suy tư một lát rồi nói với Khánh Trần:
“Quản gia ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, mọi việc ở đây cứ giao cho họ. Trong khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả rồi, coi như là kỳ nghỉ đi, sau đó ta còn trông chờ ngươi cứu mạng khi lên chiến trường đấy.”
Khánh Trần im lặng hồi lâu:
“Được.”
Nói xong, hắn đi vào trong biệt thự, chuẩn bị về phòng mình, nhưng lại nghe thấy Đen nói:
“Quản gia, dạo gần đây tình hình khá nghiêm trọng, nếu không ngươi đến chỗ nô lệ đi, như vậy có thể giúp bọn ta trông coi nô lệ, xem họ có gì khác thường không.”
Khánh Trần sửng sốt:
“Ngươi bảo ta đi ở cùng một chỗ với đám nô lệ?”
Đen gật đầu:
“Đúng vậy, nhờ ngươi nhé, bọn ta phải đi theo bản vệ thiêu gia, cho nên không thể rời khỏi biệt thự, mà biệt thự không đủ phòng. Với cả chương trình kiểm soát nô lệ cũng phiền ngươi chuyển sang điện thoại của ta.”
Lam Sơn biết mình phải dựa vào tiểu đội Xích Huyết cướp công lao, cho nên bây giờ mặc kệ đối phương hành động.
Khánh Trần thấy Lam Sơn không nói gì, vì vậy đanh mặt đồng ý:
“Được.”
Nói rồi hắn chuyển quyền kiểm soát nô lệ ra khỏi điện thoại của mình, sau đó đi ra ngoài, đến ký túc xá nô lệ bên cạnh.
Ký túc xá nằm gần sát chuồng ngựa, thậm chí Khánh Trần còn có thể ngửi thấy mùi phân ngựa.
Các nô lệ yên lặng nhìn bóng lưng chán chường của Khánh Trần, giống như xem một màn cung đấu đặc sắc.
Quản gia nắm trong tay nhiều quyền lực bị giáng chức thật rồi.
Nhanh quá thể!
Khánh Trần vào ký túc xá, tìm được phòng đơn dành cho quản đốc, hắn ném toàn bộ đồ đạc của quản đốc ra, sầm mặt nói:
“Không ai được phép đến quấy rầy ta!”
Các nô lệ nhìn nhau.
Nhưng mọi người cũng không dám càn rỡ, dù sao quản gia đã đạt đến cấp C, tiểu đối Xích Huyết có thể không coi Khánh Trần ra gì, nhưng họ không làm thế được.
Ít nhất ngoài mặt tuyệt đối không thể trêu chọc đối phương.
Trong biệt thự, Lam Sơn về phòng tiến vào thế giới Siêu Đạo, Lục nhìn Đen, hỏi:
“Đội trưởng, chúng ta đâu cần phải vội vàng cô lập tên quản gia kia, dù gì hắn cũng đi theo đại thiếu gia một thời gian rồi, ngươi làm thế liệu có nóng vội quá không? Đại thiếu gia cũng sẽ không vui đâu.”
Đen lắc đầu:
“Chỉ còn 10 ngày nữa, không gấp không được. Về phía đại thiếu gia thì không cần lo, các quý tộc chỉ cần người hữu dụng với họ, miễn là chúng ta có thể chứng minh giá trị của mình cao hơn quản gia, chúng ta tự nhiên sẽ không sao cả.”
Hắn nói tiếp:
“Ta làm như vậy là đã trải qua suy xét từ nhiều mặt: Đầu tiên, muốn lấy được đủ công huân để đại thiếu gia trở thành hầu tước thì phải đến nơi nguy hiểm nhất, làm những việc nguy hiểm nhất. Đến lúc đó một kẻ cấp C như hắn sẽ thành gánh nặng, chúng ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần vứt bỏ hắn bất cứ khi nào cần thiết.”
“Thứ hai, muốn giành được công huân hầu tước đương nhiên là phải lập công lớn, chắc chắn vài ba người đi theo bên cạnh hắn sẽ đồng thời được phong nam tước, ngươi sẵn lòng nhường cơ hội này cho quản gia à? Thay vì để cho hắn hái trái ngọt, không bằng anh em chúng ta giữ số công huân ấy và trở thành quý tộc!”
Hô hấp của thành viên tiểu đội Xích Huyết trở nên nặng nề hơn.
Nguyên nhân quan trọng nhất họ chịu bán mạng cho người khác là họ cũng cần quân đội tư nhân của hầu tước để lập chiến công.
Chế độ quân công là hệ thống thăng cấp hoàn chỉnh, trong quân đội dân tự do thăng 10 cấp có thể trở thành công dân, công dân thăng 10 cấp có thể trở thành nam tước, nam tước thăng 10 cấp thành hầu tước.
Đen nhẹ giọng dặn dò:
“Tên quản gia ấy có ơn cứu mạng với lão gia, ngươi cảm thấy khi trở về phân chia công huân lão gia có chiếu cố hắn không? Đó là lý do lão gia bảo hắn đi theo đại thiếu gia, lão gia muốn giúp hắn trở thành quý tộc để trả ơn. Vì vậy, trên đường đi nếu có cơ hội thì giết hắn ngay, đừng nương tay. Dù không giết thì cũng có thể không ra tay cứu giúp hắn.”
“Đã rõ.”
Tiểu đội Xích Huyết nhất trí về chuyện này.
Hiện nay Đen đã là công dân cấp 4, hắn rất có hy vọng sẽ được thăng lên làm nam tước trong trận chiến này, đến lúc đó hắn không cần đi làm việc cho người khác nữa, cho dù vẫn là thuộc hạ của hầu tước Kennedy thì hắn cũng khác hoàn toàn với những người làm công ăn lương khác.