Lam Sơn truy hỏi:
“Tình huống thế nào? Cứ điểm trên không là nơi trấn giữ trọng yếu của công tước Phong Bạo, kẻ địch bên ngoài vào đó bằng cách nào?”
Đại quản gia suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói:
“Trưởng lão thân với hầu tước trong cứ điểm nói là Nhện Đen bảo họ nguyền rủa một người tên chingchen nhưng bị phản phệ. Không biết đối phương mang theo vật cấm kỵ gì mà có thể triệu hồi một võ tăng đánh trả người ếm bùa từ xa, các trưởng lão gãy tận mấy chiếc xương sườn.”
Khánh Trần lặng lẽ hô to CMN trong lòng, hắn đoán là Trung Vũ, đoán là Nhan Lục Nguyên, vốn mang tâm thái hóng chuyện nhà người khác, không ngờ lại là chuyện của mình!
Ngoài Tam Giới hung tàn đến thế à?
Đầu tiên chuyện này giải thích vì sao buổi sáng mình lại bị xui xẻo, tiếp theo vấn đề Ngoài Tam Giới hấp thu sấm sét trong cơ thể mình để làm gì cũng có lời giải đáp.
Uy lực của nhiều vật cấm kỵ trên đời này đều phụ thuộc vào ký chủ, ví dụ như vũ yến mà Đại Vũ nắm giữ, cấp bậc của Đại Vũ càng cao thì có thể điều khiển càng nhiều vũ yến, đồng thời vũ yến cũng sắc hơn, nhanh hơn.
Có lẽ Ngoài Tam Giới cũng giống vậy, nó hút sấm sét trong cơ thể Khánh Trần và phản kích Người Phán Quyết, nếu Khánh Trần chỉ đến cấp F thì đòn phản công sẽ rất yếu.
Nhưng Khánh Trần lại là người mạnh nhất chỉ sau bán thần, thế nên đòn đánh trả này cực kỳ mạnh mẽ.
Ngoài Tam Giới không tự sản sinh năng lượng, hắn chỉ là người vận chuyển năng lượng.
Nếu bây giờ Khánh Trần là bán thần, chỉ sợ người nào nguyền rủa hắn là vị võ tăng kia có thể đập một chưởng đánh văng óc đối phương.
Khánh Trần thầm thở dài, đáng tiếc.
Ngoài Tam Giới đúng là thứ tốt!
Hiện nay trên người Khánh Trần có hơi bị nhiều vật cấm kỵ, nếu ai muốn giết hắn thì hắn có thể tung ra một loạt trang bị.
Đại Phúc, Con Rối Giật Dây, súng bắn tỉa, Cắt Bóng, sạc dự phòng, Ngoài Tam Giới, nhẫn quyền lực...
Thứ nào cũng hữu ích.
Ở đại lục phía Đông còn có radio thôi miên, cặp lồng không biết dùng để làm gì, ghim cài áo cũng không biết có tác dụng gì.
Nghĩ đến đây, Khánh Trần bỗng nhận ra mình còn có mục tiêu khác ở đại lục phía Tây, một mặt tìm kiếm tư liệu toàn diện về vật cấm kỵ, mặt khác có thể đi cướp vài vật cấm kỵ.
Rốt cuộc hắn có hơn trăm đồ đệ, dù sao cũng phải đưa cho họ cái gì chứ nhỉ? Nhưng bây giờ hắn cũng rơi vào tình trạng viêm màng túi giống Lý Thúc Đồng rồi...
Lúc này, đại quản gia nói:
“Xét thấy hai kẻ địch đều không rõ tung tích, thế nên trong khoảng thời gian này đại thiếu gia cũng phải chú ý an toàn. Tiểu đội được láo gia điều đến bảo vệ ngươi đã đến nơi rồi, mấy ngày tới họ sẽ bảo vệ an toàn của ngươi, khi nào ngươi phải ra chiến trường thì họ sẽ là người giúp ngươi lập công.”
Nói xong, đại quản gia vẫy tay với phía sau, một tiểu đội gồm 7 người đi đến, tất cả họ đều là người da trắng, đeo kính đen, nhai kẹo cao su, trông hết sức bất cần đời.
Đại quản gia giới thiệu:
“Đây là tiểu đội Xích Huyết nổi tiếng nhất dưới trướng lão gia, tổng cộng 7 người, tất cả đều là chiến sĩ gen cấp B, trong đó đội trưởng Đen còn là siêu phàm giả. Có họ đi theo bên cạnh, cho dù gặp người khổng lồ trong khu cấm kỵ cũng có thể an toàn trở ra.”
Danh hiệu của bảy người thuộc tiểu đội Xích Huyết được đặt theo bảy màu sắc, danh hiệu của đội trưởng là Đen.
Khánh Trần nhìn họ, nghĩ thầm chắc mấy người còn lại là Vàng, Lục, Đỏ, Lam nhỉ?
Hắn nghe quản gia giới thiệu tiếp:
“Vị này là Vàng, vị này là Lục, vị này là Hồng…”
Khánh Trần ngớ ra, sau người phía sau lại lạc quẻ vậy?!
Theo Khánh Trần, thế lực dưới trướng công tước tương ứng với một tập đoàn, còn hầu tước thì có địa vị giống với Khánh Khôn, Khánh Vũ, thậm chí thấp hơn nữa.
Một nhân vật tai to mặt lớn cỡ đó đưa ra 7 chiến sĩ gen cấp B chuyên môn lập chiến công quả thật là dốc hết vốn liếng rồi, dù sao hầu tước có nhiều con cái, chắc hẳn em trai của Lam Sơn cũng có 7 chiến sĩ gen cấp B đi theo bảo vệ.
Lam Sơn mừng rỡ:
“Không ngờ lại là các ngươi, lúc trước ta còn lo ra chiến trường sẽ phải chết thảm ở đó, giờ thì không còn lo lắng gì nữa.”
Đen cười nói:
“Đại thiếu gia yên tâm, bọn ta nhất định sẽ mang ngươi trở về an toàn, đến khi chúng ta trở lại trang viên ngươi đã là hầu tước rồi.”
Lam Sơn chỉ vào Khánh Trần và nói:
“Giới thiệu cho các ngươi làm quen, đây là quản gia tư nhân của ta, hắn cũng sẽ đi với ta ra tiền tuyến. Hắn cũng lợi hại lắm, từng cứu cha ta đấy.”
Đen quan sát Khánh Trần, trông có vẻ hứng thú:
“Quản gia cấp bậc gì?”
Khánh Trần trả lời:
“Chiến sĩ gen cấp C.”
Đen sửng sốt, hắn quay đầu nhìn đại quản gia, nói nhỏ:
“Có thể không cho quản gia này đi không? Hắn mới cấp C, đến chiến trường bọn ta lại phải bảo vệ thêm một người, chẳng khác nào rước thêm phiền toái. Bảo vệ đại thiếu gia còn được, chứ bảo vệ hắn là thế nào đây hả?”