Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2332: Đại Lục Phía Tây




Sau đó, chỉ có một người mắng chửi.

Jindai Kura nhìn thùng ướp lạnh trong tay, lầu bầu:

“Mới có bốn cặp mắt thôi ư? Ít quá! Ta còn dự tính kiểu gì cũng phải được mười mấy đôi cơ!”

Khánh Trần cười nói:

“Từ từ sẽ có, ta tìm cho ngươi một chiến trường mới, sẽ có nhiều tròng mắt hơn.”

Jindai Kura cảnh giác:

“Ý ngươi là đại lục phía Tây đúng không, mới bao lâu đã muốn sang bên đó gây sự à?”

“Trước tiên ở thành phố số 5 chờ tin tức của ta, khi nào ta đứng vững gót chân, tìm được căn cứ địa thì sẽ nghĩ cách đón các ngươi qua đó.”

Khánh Trần nói xong thì định xoay người rời đi.

“Ngươi chờ chút đã!”

Jindai Kura hỏi với vẻ tò mò:

“Ngươi muốn đi đâu? Bọn ta là người đưa thư của ngươi, dù sao cũng phải biết ngươi đi đâu chứ? Ngươi không định đánh Bắc Mỹ à?”

“Các ngươi về Kình Đảo trước đi, đừng trễ nải tu hành.”

Khánh Trần xua tay rồi đi xa.

Hắn không nói mình định đi đâu, cũng không nói mình muốn làm gì.

Jindai Kura bĩu môi:

“Sau khi bị tấn công trên đỉnh Everest, hành tung của hắn trở nên kỳ lạ hẳn, cứ xuất quỷ nhập thần ấy, giống như Joker chân chính.”

“Vậy là chúng ta phải đến đại lục phía Tây với hắn sao?”

Jindai Unshuu hỏi.

“Đi chứ, đương nhiên phải đi rồi.”

Jindai Kura cười nói:

“Ngươi không thấy à, hắn đang tập trung toàn bộ lực lượng có thể dùng được, cho nên chắc chắn hắn định làm chuyện gì đó rất rất to. Trò hay như thế sao chúng ta có thể không xin một chân được chứ.”

Đếm ngược 10:00:00.

Ngoài cửa trụ sở huấn luyện wingsuit flying Tuyết Sơn trên dãy núi Alps nghênh đón một vị khách trẻ tuổi.

Hiện nay, mỗi năm có rất đông người đến đây để được huấn luyện một cách toàn diện nhất, cực khổ nhất, có người là người chơi thể thao mạo hiểm bắt đầu từ con số 0, có người là người chơi thăng cấp, những huấn luyện viên wingsuit flying nổi tiếng nhất trên toàn thế giới suốt bao năm qua gần như đều có mặt ở đây.

Thậm chí học phí còn đắt hơn cả phí trèo lên đỉnh Everest.

Trụ sở huấn luyện Tuyết Sơn hàng năm tuyển nhận số lượng học viên rất khắt khe, tối đa 36 người. Bọn họ nói rằng wingsuit flying là môn thể thao mạo hiểm nhất trong số tất cả những môn thể thao mạo hiểm, chỉ có chất lượng giảng dạy cao cấp nhất mới có thể bảo đảm tính mạng của học viên.

Lúc này, một trận tuyết vừa mới rơi trên núi Alps, chào đón mùa hè đến.

Khánh Trần đi đến trước cửa, giơ tay gõ nhẹ, hắn nhìn người phụ nữ đứng tuổi bên trong:

“Xin chào, ta đã hẹn trước, ta là học sinh hôm nay đến nhập học.”

Người phụ nữ trung niên cho hắn một cái ôm nồng nhiệt:

“Nghe khẩu âm thì ngươi đến từ nước Anh đúng không?”

Khánh Trần mỉm cười:

“Đúng vậy, ở Birmingham.”

Người phụ nữ cười nói:

“Ta từng đến Birmingham, khi ấy chỉ sợ ngươi còn chưa sinh ra. Một con sông dài chảy qua thành phố, hai bên bờ sông là những công nhân cần lao.”

Nói xong, nàng còn giúp Khánh Trần phủi bụi đất trên vai:

“Theo lịch học ngươi đăng ký, ngươi phải huấn luyện trong môi trường đào tạo khép kín dài 8 tuần mới có thể chính thức bay thử lần đầu tiên. Phải rồi, ta chuẩn bị hồng trà và pancake cho ngươi, bây giờ đúng là thời gian dùng trà chiều, vừa hay ngươi phải giới thiệu bản thân với các học viên khác. À mà chỗ bọn ta còn có vài người có thân phận rất đặc biệt, nếu như kinh phí dư dả thì ngươi có thể nhờ bọn họ giúp đỡ.”

“Hả?”

Khánh Trần sửng sốt:

“Người có thân phận đặc biệt.”

“Phải.”

Người phụ nữ đó trả lời:

“Đúng rồi, ngươi gọi ta là Alice là được.”

“Vâng, cảm ơn.”

Khánh Trần đi theo nàng vào bên trong cùng với sự nghi ngờ.

“Còn có việc này ta cần phải nói với ngươi.”

Alice ngập ngừng:

“Huấn luyện viên Tahir và Miguel không còn làm việc ở trụ sở huấn luyện Tuyết Sơn nữa, chỉ còn lại Sorel.”

“Ớ?”

Khánh Trần khá ngạc nhiên, hai người này đều là quán quân của cuộc thi biểu diễn năm ngoái và năm kia, có thể xem như hai huấn luyện viên tốt nhất.

Alice giải thích:

“Lúc trước có một nhóm người Trung Quốc giàu có đến đây và mời Tahir và Miguel về làm việc cho mình. Bọn họ cho rất nhiều tiền, tương đương với mức lương của cầu thủ bóng đá hàng đầu.”

Khánh Trần nghĩ, người mang huấn luyện viên đi không phải là Hồ Tiểu Ngưu đấy chứ…

Hiện nay tập đoàn Hồ thị cực kỳ lắm tiền, Hồ Đại Thành tiêu tiền cho con trai Hồ Tiểu Ngưu nhà mình cứ như tiền do gió thổi tới vậy, không đau lòng chút nào.

Tập đoàn Hồ thị đã coi nhóm Hồ Tiểu Ngưu là món đầu tư lớn nhất.

Không chỉ Hồ thị, thật ra Khánh thị ở thế giới trong cũng không khác gì.

Ông lão trên núi Ngân Hạnh đã bày tỏ thái độ, đối phương biết Khánh Trần muốn tiêu diệt tập đoàn tài chính, tương lai một ngày nào đó Khánh thị không còn tác dụng nữa nhất định sẽ bị Khánh Trần vứt bỏ, nhưng đối phương vẫn lựa chọn đưa Khánh thị cho Khánh Trần làm bàn đạp.

Sự đầu tư của những người này không chỉ giới hạn trong tiền tài nữa, bọn họ đầu tư vào số phận.

Tiến vào trong trụ sở huấn luyện, nơi này được trang trí rất ấm áp, hơn 30 học viên quây quanh lò sưởi, cầm cốc trà nóng đang trò chuyện sôi nổi.