Điều kiện tiên quyết này là tiền đề để ngươi có thể chung sống hòa bình với nó.
Hắn nghi ngờ hỏi:
“Quy tắc của vùng đất cấm đều đẫm máu thế này sao?”
“Đương nhiên, cũng có một số điều kỳ lạ hiếm thấy.” Lý Thúc Đồng nói:
“Ví dụ có một vùng đất cấm chỉ có một quy tắc, đó là những người mang họ Vương thì không được vào. Ngươi để người khác thay đổi cách xưng hô với mình cũng không được. Cũng không biết vì sao vùng đất cấm đó lại quỷ quái như vậy, có thể biết được ngươi mang họ Vương mà không cần căn cứ gì cả.”
“Hả?”
Khánh Trần trợn to hai mắt nhìn:
“Còn có quy tắc khác thường như vậy à? Sao ngươi lại biết được thế?”
“Đây là quy tắc 082 của vùng đất cấm, rất nhiều người đều biết. Trần thị đã từng điều động một doanh trại dã chiến của Tập đoàn quân đội số một liên bang đến thăm dò, ai ngờ đoàn quân của họ vừa mới đi vào thì tất cả binh lính mang họ Vương đều bị các sinh vật, thực vật kỳ quái của toàn bộ vùng đất cấm đuổi giết.”
Lý Thúc Đồng cười nói.
Khánh Trần nghẹn họng không nói nên lời một lúc lâu.
Hắn thầm nói trong lòng, họ Vương trêu chọc trúng ai rồi nhỉ?
“Nhưng ngươi cũng không cần suy nghĩ quá phức tạp. Nếu ngươi đã biết quy tắc, hơn nữa không đi vào nội địa thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm đặc biệt gì đâu.”
Lý Thúc Đồng nói:
“Lần này, ta không dẫn ngươi vào nội địa của vùng đất cấm số 002, chỉ ở ngoài rìa xem một chút thôi.”
Khánh Trần lại hỏi tiếp:
“Còn có quy tắc khác thường nào tương tự như vậy không?”
“Có chứ.”
Lý Thúc Đồng mỉm cười nói:
“Còn có một vùng đất cấm mà người bước vào không được để máu chảy xuống đất.”
Lúc này, Lý Y Nặc mới lên tiếng hỏi bằng giọng thờ ơ:
“Chỗ ngươi vừa nhắc đến là vùng đất cấm số mấy vậy?”
Lý Thúc Đồng tươi cười liếc nhìn nàng một cái:
“Muốn biết thì tự mình đi khám phá, đừng hỏi ta.”
Đột nhiên Khánh Trần nhận ra, con gái cả của một Tập đoàn tài chính như Lý Y Nặc cũng tràn đầy hứng thú đối với vùng đất cấm, vì trong nội địa có thứ gì đó đáng để mong đợi sao?
Có điều, hình như đối phương cũng không biết hiểu rõ lắm về vùng đất cấm này thì phải.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần rồi nói:
“Chín mươi chín phần trăm người vi phạm quy tắc của vùng đất cấm đều chết. Mấy năm trước, sau khi ta thăng cấp sức mạnh của mình thì cũng tìm đường chết mà chơi đùa để làm rõ ràng một số quy tắc. Nhưng những gì mà ta phát hiện được cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong số các quy tắc của vùng đất cấm mà thôi.”
Nghe hắn nói thế thì Khánh Trần hít sâu vào một hơi. Ý của Lý Thúc Đồng là, sau khi hắn trở thành bán thần mới thì có thể thoát ra khỏi vùng đất cấm mà vẫn còn sống ư?
Cho nên, bất kỳ một quy tắc nào về vùng đất cấm đều vô cùng quý giá.
Thậm chí ở chợ đen có thể bán ra được với giá trên trời.
Hắn hỏi:
“Nhìn chung thì ngoài những quy tắc không thể thảo luận được thì vùng đất cấm có tầm bao nhiêu quy tắc?”
“Cái này còn phụ thuộc vào số lượng người.”
Lý Thúc Đồng kiên nhẫn giải thích:
“Số lượng người mà ta nói ở đây chính là đợi đến cuối cùng xem số người có năng lực siêu phàm đã bỏ mạng trong vùng đất cấm là bao nhiêu người.”
“Hả?”
Khánh Trần hết sức nghi hoặc.
“Ngươi nhìn vùng đất cấm không cho người họ Vương tiến vào kia, có khả năng là khi còn sống, người siêu phàm đã bỏ mạng kia rất ghét những người mang họ Vương.”
Lý Thúc Đồng nói đến đây thì cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú:
“Những vùng đất cấm này đều có đặc điểm giống nhau, đó là có bao nhiêu người có năng lực siêu phàm chết trong đó thì cũng sẽ có ngần ấy quy tắc, mà khả năng cao là những quy tắc đó sẽ tương ứng với sở thích lúc còn sống của họ.”
“Tuy nhiên, đại đa số các vùng đất cấm cũng chỉ có một quy tắc.”
Lý Y Nặc bổ sung:
“Nói cho cùng thì người có năng lực siêu phàm rất ít bỏ mạng tập thể, trừ khi bùng nổ một trận chiến ác liệt dẫn đến việc cả hai bên cùng bị thiệt hại.”
“Vậy vùng đất cấm nào có nhiều quy tắc nhất?”
Khánh Trần hỏi.
“Vùng đất cấm 001, vùng đất cấm 002, vùng đất cấm 009 là những nơi được công nhận có nhiều quy tắc nhất.”
Lý Thúc Đồng nói:
“Trước hết thì ngươi không cần quan tâm đến vùng đất cấm 001. Khu vực đó nằm ở phía tây bắc, bởi vì diện tích của vùng đất cấm này quá lớn nên có rất ít người đặt chân vào.”
Mà vùng đất cấm số 002 chính là nơi Khánh Trần sắp đi tới.
Nhưng mà Lý Thúc Đồng cũng đã nói qua, lần này bọn họ chỉ đi dạo ở rìa ngoài, không đi vào nội địa, hẳn là cũng không gặp nguy hiểm gì đặc biệt lắm.
Lý Y Nặc nhìn Lý Thúc Đồng:
“Ngươi chắc chắn bản thân hiểu vùng đất cấm số 002 rất rõ đúng không? Cái khác thì ngươi có thể giữ bí mật nhưng chuyện này thì có thể tiết lộ một chút được không?”
“Không được.”
Lý Thúc Đồng nói:
“Thực ra với ta thì đó mới chính là điều quan trọng nhất, không thể nói được. Ngươi biết hai quy tắc đó là đã đủ để bảo toàn tính mạng rồi.”