Trong cuộc sống bỗng xuất hiện chuyện siêu việt phàm tục thật sự rất lãng mạn.
Tựa như truyện cổ tích dành cho người lớn vậy.
Giấy báo nhập học Hogwarts mà ngươi không nhận được khi còn bé dường như đang ở ngay trước mắt.
Thế nhưng tin tức người mất này chả khác nào một gáo nước lạnh dập tắt sự nhiệt thành của rất nhiều người.
Chỉ có lúc này, mọi người mới có thể nhận ra thế giới này còn lâu mới tốt đẹp như vậy.
Có lẽ thế giới sẽ thay đổi, nhưng nhân tính thì không.
Khoa học kỹ thuật của tương lai rất tiền, không nói những kết cấu cùng vật liệu cầu thành chi giả kia, chỉ nói đến kỹ thuật tế bào thần kinh cũng đủ khiến rất nhiều người điên cuồng.
Đây mới là khoa học kỹ thuật của tương lai. Thay vì trông chờ những thứ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh còn chẳng bằng cướp lấy thứ ở ngay bên cạnh mình.
Mấu chốt ở chỗ, người bình thường xuyên qua rồi trở về dù đã có chi giả bằng máy móc thì khi đối mặt với lực lượng vũ trang, vẫn chẳng chịu nổi một kích.
Người chết trong nhà lại chết bất đắc kỳ tử, hung thủ dùng một cây chủy thủ đâm vào dưới xương sườn nạn nhân, ngay trái tim.
So sánh thanh chủy thủ này và thân thể máy móc, thanh chủy thủ thật sự không đang nói.
Đây không phải truyện cổ tích, ngược lại càng giống câu chuyện ngụ ngôn mang đầy sự châm chọc.
Trong lúc nhất thời, những người xuyên việt vì xúc động để lộ chuyện đang bắt đầu sợ sệt.
Một số người có thân thể máy móc lo lắng bản thân cũng bị ám toán.
Một số khác, tỷ như Khánh Trần không có thân thể máy móc còn tốt. Nhưng ai biết người ta có ngấp nghé thứ đồ gì khác chăng?
Gần đây, trên các phương tiện truyền thông Nhật có nhắc tới chuyện khi ngươi giết một người xuyên việt, ngươi sẽ cướp được tư cách xuyên qua của đối phương.
Suy đoán này thực sự quá điên cuồng!
Trước khi tin này được chứng minh, mọi người sẽ có những suy nghĩ điên cuồng.
Nam Canh Thần vốn vẫn đang nhiệt tình nay không còn nghĩ tới chuyện sẽ mời Khánh Trần đi ăn tối nữa.
Chỉ nghe Nam Canh Thần nhỏ giọng thầm thì:
"Thật vất vả mới có cơ hội thay đổi số phận, đột nhiên lại thành trò chơi kinh dị."
Có thể nói, Nam Canh Thần cùng Khánh Trần cũng coi như đồng bệnh tương liên. Cả hai đều có người cha bài bạc, khiến trong nhà gà bay chó chạy.
Nam Canh Thần tương đối tốt một chút, ít nhất phụ mẫu vẫn không ly hôn. Đồ vật trong nhà không bị bán sạch, vẫn có thể sống qua ngày, chỉ là không có tiền tiêu vặt mà thôi.
Khánh Trần thì thảm hại hơn một chút, cái gì cũng mất.
Khi các bạn đồng học tụ tập đi chơi cũng không rủ hai người họ, vì cả hai đều không có tiền.
Nam Canh Thần có yêu mến đồng học nữ vì không có tiền tiêu vặt, bản thân tự ti nên chẳng dám nói gì với người ta.
Cho nên hai người kỳ thật đều rất khát vọng bản thân có thể kiếm tiền. Trước đó Nam Canh Thần còn viết tiểu thuyết rồi gửi bản thảo cho tạp chí, muốn kiếm chút tiền thù lao, kết quả chỉ là đá chìm đáy biển.
Khánh Trần thấy Nam Canh Thần nản chí, cảm thấy đây là chuyện tốt:
"Tin này ngươi cũng thấy ròi. Ta nói nếu, nếu ngươi cũng xuyên qua thì nhất định phải cẩn thận một chút, trở về đừng nói lung tung."
"Ừm ta đã biết… "
Nam Canh Thần gật gật đầu, hắn có chút xúc động nói:
"Ngươi nói xem, vì sao hai người chúng ta lại nghèo rớt mồng tơi như vậy?"
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Lúc phụ thân người khác liều mạng kiếm tiền thì phụ thân ngươi đang liều mạng đánh bài."
Nam Canh Thần dù có chút oán trách cha ruột nhưng nghe Khánh Trần nói vậy vẫn có chút không thoải mái, hắn không phục:
"Vậy phụ thân ngươi thì sao?"
Khánh Trần:
"Áo, cha ta đang liều mạng đánh bài."
Nam Canh Thần:
". . ."
Cả hai đều im lặng, một lát sau Nam Canh Thần hỏi:
"Đúng rồi, cha ngươi vì sao bị bắt?”
"Ta báo cáo đó, ta hy vọng hắn ở trong đó có thể suy nghĩ lại mọi thứ… "
Khánh Trần bình tĩnh đáp.
Nam Canh Thần sửng sốt:
"Nếu không, ngươi cũng báo cảnh sát bắt cha ta đi?"
Khánh Trần:
"? ? ?"
Lúc này, chuông vào học vang lên.
Tiết thứ hai là tiếng Anh, nhưng vào cửa lại là giáo viên môn địa lý.
Trường học Los Angeles tại Lạc thành có tên tiếng nước ngoài tất nhiên cũng coi trọng ngoại ngữ.
Địa vị giáo viên Anh tương đối cao, mỗi người đều phi thường ưu tú. Trường học có mời giáo viên nước ngoài, từ cấp 2 sẽ bắt đầu cho học sinh học mỗi tuần.
Đồng thời, trong trường còn có vài lớp chuyên học tiếng Nhật, Đức… thay vì học tiếng Anh.
Giáo viên trung niên dạy môn địa lý Trần Ngạn Đông đứng trên bục giảng nói:
"Đỗ lão sư chủ nhiệm Lớp các ngươi có chút việc nên xin nghỉ, tiết thứ hai đổi thành tiết địa lý, tiếng Anh chuyển sang tiết ba sáng mai."
Khánh Trần nghe vật không khỏi sửng sốt. Hôm nay có quá nhiều chuyện lạ, hắn cảm thấy chủ nhiệm nghỉ không phải đơn giản.
Chẳng lẽ thầy Đỗ cũng là người xuyên việt?
Chỉ mỗi Lạc thành đã có nhiều người xuyên việt như vậy thì cả nước rốt cục có bao nhiêu?
Không đúng không đúng!
Khánh Trần cúi đầu không để cho người khác nhìn thấy con ngươi của mình. Trong khoảnh khắc, con ngươi của hắn bỗng thu hẹp.
Mọi chuyện đã xảy ra hôm nay tựa như một cuốn phim chiếu trong đầu hắn.
Đếm ngược vào xuất hiện trên tay nhóm người thứ hai.
Sau khi biết mình sẽ xuyên việt, cô gái đó thất kinh được phỏng vấn chung với bố mẹ mình.
Người từng xuyên việc mở livestream.
Từng tin tức như lá rụng bay xuống, Khánh Trần tiện tay nhặt từng mảnh lá cần thiết từ không trung.
Sau một khắc, Khánh Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, người xuyên việt được phát hiện hôm nay dường như được phân bố trong hơn mười thành thị .
Thậm chí có một ít cư dân thành phố cũng đăng bài, vì sao trong thành thị ngay cả một người xuyên việc cũng không có.
Nói cách khác, người xuyên việt phân bố có tập trung!
Chỉ trong mười toà thành thị !
Số lượng cần phải phân tích quá lớn, Khánh Trần choáng váng.
Năm giờ bốn mươi phút, tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Khánh Trần lần nữa trốn học.
Trước khi đi, ủy viên học tập hô to:
"Khánh Trần, ngày mai nên giao phí sách vở, đừng quên a."
"Biết rồi…. "
Khánh Trần phất phất tay.
Sau đó, trong ánh mắt hâm mộ của Nam Canh Thần, hắn nhanh chóng rời phòng học.
Trong cảnh chiều hoàng hôn, các học sinh vừa mới tan học chạy về phía nhà ăn ăn cơm, chờ tiết tự học buổi tối.
Mà Khánh Trần thì nhanh chóng chạy xuyên qua đám người, từ một góc hẻo lánh trèo qua tường vây sân trường
Về nhà, cởi đồng phục, thay đồ bình thường, đội mũ lưỡi trai rời đi.
Hắn dùng điện thoại di động tìm địa chỉ vườn hoa Ngân Nhuận Trung Ương, cách trường học chừng sáu cây số, có cư xá Hoàng Tể Tiên.
Không biết vì sao, luôn có một loại xúc động nào đó đôn đốc hắn tới đó. Dù không biết đối phương ở phòng nào nhưng hắn vẫn muốn đi xem một chút. Hắn chỉ muốn biết sau khi Hoàng Tể Tiên trở về đã có chuyện gì xảy ra, hắn đã gặp gì ở thế giới trong.
Khánh Trần không có dư tiền đón xe, trong túi chỉ còn chừng năm mươi xu. Đây là số tiền hắn thắng được khi đánh cờ với Trương đại gia ở siêu thị Phúc Lai, cũng là tất cả còn lại của hắn.
Chạy bộ.
Trước giờ Khánh Trần không phải người xem trọng việc rèn luyện thân thể, vì thế chỉ tập thể dục theo các tiết trong trường.
Nhưng hiện tại hắn bỗng nhận ra, không rèn luyện không được. Hắn phải có được thân thể khỏe mạnh mới đủ sách đối đầu với nguy hiểm.
Phải biết.
Trong tiếng Trung, chỉ Mệnh không có từ đồng âm nào, có lẽ cũng vì ám chỉ, mạng chỉ có một, nhất định phải trân quý.