May mà nơi này là khu nước cạn, băng không hắn gặp nguy hiểm rồi.
Khánh Trần không khách sáo, hắn dùng điện giật đối phương ngay trong nước, khi đối phương đã ngất thì cầm lấy càng của nó bơi lên mặt biển.
Vừa hay hắn chưa ăn tối, cảm ơn quà tặng từ thiên nhiên.
Hắn nhanh chóng bơi lên bờ rồi há to miệng thở hổn hển, may mà Nhất giúp hắn tranh thủ thời gian, nếu không hắn không kịp đào hố sâu như thế để mà núp vào.
Sau khi thở dốc trong chốc lát, Khánh Trần lấy hộp đen trong ngực mình ra một cách cẩn thận, xác nhận nó vẫn được bọc kín thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy hộp đen không thấm nước nhưng hắn không muốn Nhất gặp trục trặc trời ơi đất hỡi nào đó.
Khánh Trần dỡ con cua khổng lồ kia ra rồi ăn từng miếng thịt cua sống, cho đến khi nó chỉ còn lại vỏ rỗng.
Hức!
Khánh Trần chôn xác cua dưới lớp cát cẩn thận, sau đó hắn đứng dậy nhìn sắc trời...Hắn phải tìm được nông trường gần nhất trước khi trời sáng hẳn.
Hắn phải tìm được thân phận mới ở đó, rồi lẻn vào Phong Bạo Thanh.
Khánh Trần đi vào trong đất liền, sóng biển mang đi toàn bộ dấu chân của hắn.
…
Trời tảng sáng, trên cánh đồng của nông trường số 18, nô lệ da đen và nô lệ gốc Á có mặt trong các vườn nho từ sớm.
Khánh Trần đánh giá, ít nhất cũng phải có hơn 700 nô lệ.
Hắn đi giữa nhưng giàn nho, dây leo uốn lượn rủ xuống vừa khéo trở thành lớp che chắn cho hắn.
Có nô lệ da đen và gốc Á nghe thấy tiếng động, khi quay đầu lại thì không thấy gì cả, chỉ cho rằng mình gặp ảo giác.
Các nô lệ vừa chăm sóc giàn nho, vừa trò chuyện với nhau:
“Ta nghe nói động tĩnh sáng nay là do có người khai chiến với hạm đội của Phong Bạo Thành, có phải là quân nổi dậy đến rồi không?”
“Suỵt.”
Có nô lệ nhỏ giọng nói:
“Ngươi không muốn sống nữa hay sao mà dám nhắc đến phiến quân? Lỡ như bị chip gắn sau tai nghe được thì sao?”
“Ngươi không nghe thấy người ở thị trấn nói à, chip chỉ dùng để định vị thôi, không có chức năng nghe trộm.”
Người da đen phớt tỉnh:
“Ta nghe nói quân nổi dậy chủ trương giải phóng nô lệ...”
“Liên quan gì đến chúng ta đâu, quân nổi dậy không thắng được hạm đội Phong Bạo Thành! Nhanh chóng chăm sóc khu vườn đi, tối qua quản gia đi ra ngoài trang viên, nghe nói là con trai cả của bá tước Kennedy và bạn bè đến nghỉ phép, hình như là để chúc mừng họ lấy được cái gì đó mới ở thế giới Siêu Đạo...Quản gia bảo chúng ta sáng nay quét dọn trang viên sạch sẽ, lỡ như có chỗ nào bẩn thì tất cả mọi người sẽ phải chịu trừng phạt.”
Nhắc đến vị quản gia ấy, tất cả nô lệ đều im lặng, dường như mọi người không dám nói về người này.
Một nô lệ da đen nói:
“Ta nghe nói con trai cả bá tước Kennedy còn muốn chọn một người thông minh lanh lợi ở đây đi theo hắn đến Phong Bạo Thành, hình như là muốn tìm năm người vào làm việc trong thế giới Siêu Đạo để giúp đỡ hắn. Cha ta muốn đút lót ít tiền cho quản gia giúp ta, để hắn có thể đề cử ta với đại thiếu gia, nghe người ta nói đến thành phố làm việc thoải mái hơn ở nông trường nhiều.”
Ở vương quốc Roosevelt, buôn bán nô lệ là một thị trường được quản lý chặt chẽ, họ có hẳn một chế độ giao dịch và chợ buôn bán nô lệ.
Khi một người trở thành nô lệ, nhân viên hành chính sẽ tiêm bom dạng chip mini vào sau tai của đối phương, tương ứng sẽ có một chương trình khống chế, có thể dùng điện thoại hoặc thiết bị điện tử khác để điều khiển, chỉ cần tải app nô lệ xuống là được.
Mở app, chủ nô có thể nhìn thấy một tấm bản đồ, trên đó là vị trí của nô lệ thuộc quyền sở hữu của mình, ngoài ra còn hiển thị nhịp tim, lượng oxy trong máu, cùng với số bước đi được mỗi ngày.
Khi buôn bán trao đổi nô lệ, công dân cần phải nộp 1% thuế nhà thầu, sau đó quyền khống chế nô lệ này sẽ được chuyển từ app của chủ nô cũ sang app của chủ mới.
Cực kỳ thuận tiện.
Ở vương quốc của đại lục phía Tây, mua người tiện lợi như mua quả cà chua vậy.
Một khi nô lệ tự móc chip ra thì con chip sẽ phát nổ ngay.
Khánh Trần lẻn vào cứ điểm trên không mới biết được điều kiện hạn chế này, đây cũng là nguyên nhân hắn không thể nào đóng vai nô lệ được, ít nhất cũng phải giả làm dân tự do.
Hiện tại Khánh Trần lọc ra được một tin tức quan trọng: Hôm nay con trai cả của bá tước Kennedy sẽ đến nông trường ở bờ biển này nghỉ phép!
Nếu là đi nghỉ vậy thì sẽ trở lại thành phố trong thời gian ngắn, chưa biết chừng mình có thể trà trộn vào đội ngũ, xâm nhập Phong Bạo Thành.
Đi sâu vào bên trong nông trường, phía đằng xa là một công trình kiến trúc trắng tinh đậm chất công nghệ, chiếm diện tích hơn 2000 mét vuông, nếu xét đến diện tính sử dụng của căn biệt thự, cộng thêm hai tầng cùng với tầng hầm, chỉ sợ lên đến hơn 6000 mét vuông.
Đây là dinh thự trang viên thật sự!
Ngoài dinh thự có bể bơi lướt sóng khổng lồ, thậm chí còn xây dựng một khu vui chơi dưới nước cỡ nhỏ.
Khánh Trần lặng lẽ lẻn đến đó, hắn đi vào rìa tòa kiến trúc, chui lên tầng hai nhẹ nhàng như một con thạch sùng.
Hắn lặng yên lắng nghe, có tiếng người đàn ông đang trách mắng ai đó:
“Ta đã nói rồi, sàn nhà tầng hai phải dùng da hươu lau chùi từng li từng tí, chắc chắn không có nước đọng lại được thôi, có phải các ngươi lại làm biếng không hả? Vén váy lên!”