Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2281: Không Mang Vũ Khí




“Tham chiến? Đánh ai?”

Khánh Trần hỏi lại.

“Người khổng lồ ở khu cấm kỵ, bọn chúng thống lĩnh sinh vật khủng bố.”

Quản gia đáp lại:

“Bọn chúng vô cùng hung ác, bản tính trời sinh vô cùng khát máu, nghe nói chúng còn thành lập một vương triều của riêng mình ở trong khu cấm kỵ, chỉ là trước mắt vẫn cực kỳ lạc hậu.”

Khánh Trần ngạc nhiên, hóa ra đại lục Tây cũng không hề bền chắc như thép, mà còn có hai nhóm thế lực vẫn luôn chiến tranh với nhau.

Hơn nữa, đã có tân nhân loại xây dựng vương triều mới ở trong khu cấm kỵ rộng lớn kia!

Đột nhiên hắn cảm thấy Cô Đông và Đinh Đông rất phù hợp với nơi này, nói không chừng một ngày nào đó Cô Đông lại trở thành quốc vương…

Nói thật, Khánh Trần suy đoán rất nhiều chuyện, nhưng hắn không nghĩ tới vậy mà khu cấm kỵ trong đại lục Tây lại có thể phát triển thành một chủng tộc hoàn chỉnh.

Quản gia giải thích:

“Thật ra chiến tranh song phương cũng không quá nhiều, tình trạng thông thường là ngươi không động ta, ta không chạm ngươi. Thế nhưng, Vương Quốc cần phải thu hoạch rất nhiều tài nguyên ở trong khu cấm kỵ, thế là tộc Người khổng lồ cứ thế tấn công nhân loại.”

Đối với gia tộc Roosevelt mà nói, khu cấm kỵ có rất nhiều quy tắc hòa lại với nhau, quân đội tùy tiện đi vào thì sống chết khó lường.

Đối với đám người Khổng lồ mà nói, gia tộc Roosevelt có mấy vị cao thủ cấp bậc Bán Thần, còn có khoa học kỹ thuật cường đại, đương nhiên bọn chúng sẽ không đi ra ngoài tìm cái chết.

Nhưng nếu như gia tộc Roosevelt khăng khăng tiến vào khu cấm kỵ, vậy thì không còn giống lúc trước nữa rồi…Đều là do vấn đề tài nguyên gây nên.

Đúng là Khánh Trần rất tò mò về Vương Quốc người khổng lồ của đại lục Tây, cũng không biết có cơ hội đi tham quan hay không, có thể mang đến kinh nghiệm nâng cao cho Cô Đông không.

Có điều, chưa chắn hắn đã có thời gian và cơ hội này.

Cũng không biết người khổng lồ ở nơi đó dịu dàng giống Đinh Đông hơn, hay là nóng nảy giống Cô Đông hơn?

Khánh Trần hỏi tiếp:

“Công dân như nào mới có thể trở thành quý tộc?”

Quản gia tiếp tục giải thích:

“Cũng cần công huân và chiến công. Công tước là cha truyền con nối, họ có được truyền thừa có thể tái tạo cao thủ cấp S, Bá tước và Nam tước cũng chỉ có thể dựa vào chiến công. Cũng không nhất thiết phải là giết người khổng lồ, còn có thể giết quân phản kháng, bình định nội bộ...vân vân.”

“Hiểu rồi.”

Khánh Trần nói thầm trong lòng, cứ vậy thì mình còn phải nghĩ cách để hòa nhập với xã hội kia thôi:

“Không sao, ngươi mau lui xuống đi.”

Trước mắt, mục tiêu lớn nhất của Khánh Trần là kiếm tiền và làm quý tộc, đồng thời điều này cũng không khiến Khánh Trần lỡ việc thăm dò đại lục Tây để hiểu rõ tình hình địch.

Hắn chăm chú ăn xong bữa cơm, trong sàn nhảy có các nhạc công người Châu Á đang đánh đàn dương cầm, có người đang kéo đàn violon, ai nấy cũng đều cực kỳ tinh thông.

Buổi vũ hội lớn như vậy được tổ chức đặc biệt cho hắn và Nhất.

Lúc này, Nhất lộc cộc chạy lại nói:

“Khánh Trần, mau tới nhảy một điệu nhảy giúp ta, ta học xong rồi!”

“Nhưng ta không biết nhảy mà.”

Khánh Trần không muốn nhảy lắm, quá lúng túng.

“Ngươi thông minh như vậy, học giết người cũng học nhanh như vậy, học khiêu vũ có thể làm khó được ngươi sao?”

Nhất vừa cười khánh khách vừa nói, nhưng vẻ mặt không quá chân thực, đay cũng là nỗi buồn phiền của Nhất.

Nghe nói người máy đẳng cấp cao thực sự giống như con người, nàng vẫn rất mong đợi được như thế.

Khánh Trần không muốn khiêu vũ, nhưng cuối cùng không lay chuyển được lời mời của Nhất, đối phương đặt tay hắn lên trên lưng, sau đó xoay nhảy hết vòng này đến vòng khác, mãi cho đến khi các nhạc công cũng đều thấm mệt…

Khánh Trần vốn định nhảy lần coi như xong, nhưng hắn trông thấy Nhất vui vẻ như vậy thì cũng không đành lòng cắt ngang.

Đối với nhân loại mà nói thì khiêu vũ là một chuyện rất đơn giản lại vui vẻ, ngươi có tay có chân là có thể nhảy, nhảy không tốt cũng không ảnh hưởng đến cảm giác sung sướng hay khiến ngươi mất vui.

Nhưng tất cả những thứ này đã từng là yêu cầu xa vời đối với Nhất.

Dù nàng sở hữu một thân thể cơ giới giám ngục, nhưng thứ đồ chơi kia còn không có nổi làn da, cũng không cảm nhận được nhiệt độ và lưu động gió, thực sự khó mà đặt nó ngang hàng với nhân loại.

Bây giờ không giống lúc trước, người máy chứa đựng Nhất này phải chịu trách nhiệm thử nước ấm trong bồn tắm giúp chủ nhân, phải nhắc nhở chủ nhân về thời tiết, hơn nữa nó còn có thể cảm nhận được rất nhiều xúc giác mà con người có.

Nhất cảm thấy điều này rất mới lạ, tựa như một nhân loại thực sự vậy...Dù nàng chỉ cảm nhận được một phần nhỏ.

Khánh Trần và Nhất khiêu vũ không biết mệt mỏi ở trong sàn nhảy, các nhạc công nhìn hai người rồi đột nhiên làm tiết tấu âm nhạc chậm lại.

Cứ điểm trên không Quân Lâm Hào đến hòn đảo mới trên không lần nữa.

Điều làm cho Khánh Trần kinh ngạc chính là không một người Châu Á nào mang vũ khí.

Khánh Trần nghi ngờ nói:

“Các ngươi không mang vũ khí sao?”