Đếm ngược 112:02:01.
Khánh Trần từ bên trong kho giả lập mở to mắt, hiên ngang ngồi dậy...
Cuối cùng cũng không cần phải giả vờ luôn ở bên trong thế giới Siêu Đạo nữa!
Hắn nhìn xung quanh, lại phát hiện Nhất vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hình như chưa hề nhúc nhích.
Khánh Trần tò mò hỏi:
“Có phải hơn một ngày qua ngươi không hề nhúc nhích không?”
Nhất nói:
“Cuối cùng ngươi cũng đi ra, suy nghĩ của ta mở rất rộng, mặc dù cơ thể ở đây, nhưng tư duy vẫn luôn xem hồ sơ bên trong của cứ điểm không trung, còn nữa, ta phát hiện boong thuyền máy bay chiến đấu, phi thuyền bay đều có quyền hạn điều khiển từ xa, ta điều khiển bọn chúng bay lên trời vài vòng, chụp được kha khá hình ảnh của biển Cấm. Điều kỳ lạ là ta muốn thông qua cứ điểm để tiến vào mạng lưới đại lục phía Tây, lại bị từ chối ghé thăm, giống như có vách ngăn cản số liệu của cứ điểm đặc biệt.”
Trong thế giới mạng có hai phương thức phòng thủ phổ biến, mạng quân sự đều sẽ dùng vật lý ngăn cách trực tiếp, sử dụng mạng nội bộ.
Dân dụng thì lấy cứ điểm số liệu làm chủ, muốn tấn công nó không phải chỉ cần chiêu trò giỏi là đủ, còn phải có máy tính server đứng đầu thế giới mới được.
Rất hiển nhiên, máy chủ của cứ điểm không trung còn chưa đủ trình độ này.
Khánh Trần hơi khó hiểu, tại sao mạng lưới dân dụng của đại lục phía Tây lại đề phòng nghiêm ngặt như thế, là đề phòng con người...hay là đề phòng trí tuệ nhân tạo?
Có phải đại lục phía Tây và trí tuệ nhân tạo từng phát sinh chiến tranh không?
Nhất chống cằm hỏi:
“Đúng rồi, lần này ngươi ở bên trong lâu như thế, chắc đi nhiều nơi lắm đúng không.”
Khánh Trần:
“...Vì một vài nguyên nhân, trước mắt ta vẫn còn ở chỗ cũ. Khụ khu, lần này ta kiếm được rất nhiều tiền. Tỉ lệ quy đổi giữa thế giới Siêu đạo và đại lục phía Tây là bao nhiêu?”
Nhất nói:
“1.0–2.2, hai nguyên của thế giới Siêu đạo có thể đổi thành một nguyên ở thế giới hiện thực.”
Khánh Trần vui vẻ hớn hở cười nói:
“Linh kiện cơ giới ngươi muốn đổi bao nhiêu tiền, nói không chừng bây giờ ta đã đủ tiền mua một món rồi.”
Mắt Nhất sáng rực:
“Thật sao? Muốn hoàn thành linh kiện kia đầu tiên cần phải có một trái tim cơ giới mới có thể làm bọn chúng hoạt động, trái tim cơ giới giá một trăm bốn mươi triệu.”
Phụt!
Khánh Trần hốt hoảng hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Một trăm bốn mươi triệu…”
Nhất nói:
“Người đã kiếm được bao nhiêu tiền, có đủ không?”
Khánh Trần:
“Yên tâm, ta đã kiếm gần đủ rồi, còn thiếu mấy số lẻ...Đúng rồi, tới đảo chưa?”
“Sắp rồi!”
Nhất nói:
“Hòn đảo đã xuất hiện trên rada, nhiều nhất là bốn tiếng nữa sẽ đến.”
“Được, thừa dịp còn chưa đến, ta còn có một số việc cần hỏi Tiểu Hắc.”
Khánh Trần chui vào kho giả lập.
Nhất chắp tay sau lưng nhảy nhót đi theo phía sau hắn, nàng mỉm cười nghĩ thầm, Khánh Trần chắc chắn vẫn chưa kiếm đủ tiền, nếu không cũng sẽ không đột nhiên thay đổi đề tài.
Nhưng nhìn đối phương như thế, là thật sự đang cố gắng kiếm tiền cho nàng, chuyện này rất tốt.
Nhưng cũng không phải chỉ có mình Khánh Trần có thể kiếm tiền, chờ đến đại lục phía Tây, nàng cũng có thể dùng một số chiêu để tự kiếm tiền cho bản thân!
Thật ra, dựa theo tính toán của Khánh Trần, một người máy có gắn động lực hạt nhân trái tim người máy, lại có được năng lực của pháo mạch xung, vừa biết bay vừa biết đánh nhau, đã vượt qua phần lớn năng lực cấp A.
Cho nên một khi Nhất có được trang bị này, lập tức có thể có được điểm võ lực trong thế giới hiện thực.
Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân khiến Khánh Trần nhất định phải làm cho Nhất có được trang bị đỉnh cấp, vì rất đơn giản: Đây là lần đầu tiên cô bé này muốn thực hiện ước mơ như thế, hắn muốn hoàn thành giúp nàng.
Chỉ thế mà thôi.
Hai người đến cửa hàng, Tiểu Hắc lập tức đi đến:
“Chủ nhân, ngài đã gần ba mươi tiếng đồng hồ chưa ăn gì, chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho ngài...”
“Không cần nịnh nọt.”
Khánh Trần khoát tay nói:
“Cho dù có nịnh nọt thế nào cũng không thể thay đổi được số phận các người phải đi lên đảo.”
Khánh Trần không có chút tin tưởng nào đối với những người da đen này, mà chuyện hắn đến đại lục phía Tây phải được bảo mật tuyệt đối, hiện tại đối phương tỏ vẻ trung thành như thế nào thì hắn cũng sẽ không tin tưởng đối phương.
Nhưng Tiểu Hắc lại có chút kinh ngạc nói:
“Chúng ta không muốn quay về đại lục phía Tây, so với việc về đại lục phía Tây chịu sỉ nhục, còn không bằng đi lên trên đảo, nói không chừng còn có cuộc sống mới.”
“Cuộc sống ở đại lục phía Tây đáng sợ như thế sao?”
Khánh Trần nghi ngờ hỏi.
“Ừ.”
Tiểu Hắc gật đầu nói:
“Đường phố nơi đó toàn là camera, còn có kỹ thuật nhận diện gương mặt, ngươi đi đường không được ăn nói lung tung, cho dù là trào phúng nam tước một câu, từ ngữ mấu chốt đều sẽ bị theo dõi, sau đó trừng phạt. Sinh sống ở nơi đó rất tù túng, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy.”
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, đây không phải là kế hoạch lăng kính của Bắc Mỹ ở thế giới hiện thực sao?