Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2261: Chỉ Là Một Cô Bé




Máy bay không người lái hình giọt nước của Nhất đồng loạt nổ súng, chỉ trong nháy mắt đã dệt nên một tấm lưới laser sáng rực trên trời.

Trong khoảnh khắc ấy, Nikita thấy màn hình điều khiển trước mặt mình bỗng hiện lên cảnh báo màu đỏ: Toàn bộ máy bay không người lái bị hủy hoại!

Nàng kinh hãi, năng lực không chiến gì thế này? Khả năng tập trung mục tiêu quá khủng bố!

Mấy trăm máy bay không người lái đều bị phá hủy, dù là phi công lợi hại nhất của gia tộc Roosevelt cũng không làm được điều đó!

Ngay sau đó, tấm lưới laser kia bao phủ khí cầu máy của nàng.

“Hệ thống động lực báo hỏng.”

“Hệ thống phản trọng lực báo hỏng.”

“Kho đạn báo hỏng…”

Nikita cảm nhận được trọng lực biến mất, khí cầu máy cấp Giáp bốc cháy và đang rơi xuống cấm đoạn chi hải!

8000 mét….4000 mét….1000 mét.

Ầm một tiếng, khí cầu máy rơi xuống mặt biển, vỡ tan tành!

Nhưng vẫn chưa hết, từ dưới đại dương sâu thẳm kia đột nhiên xuất hiện năm, sáu xúc tu bạch tuộc khổng lồ vươn lên, nhẹ nhàng cuốn khí cầu máy xuống đáy biển.

Đến cả Nhất nhìn thấy cảnh này cũng khẽ “quào” một tiếng.

Đó chính là khu vực cấm của loài người – cấm đoạn chi hải.

Quái vật khổng lồ dưới đáy biển đến quá nhanh, xúc tu va chạm với mặt biển tạo nên những con sóng cả khổng lồ. Nhất đã từng trông thấy đạ dương, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sinh vật dưới đáy biển.

Thảo nào tàu thuyền không đi qua đây được, đối diện loài quái vật này, cho dù là du thuyền 100 tấn cũng không chịu nổi.

Nhất điều khiển máy bay không người lái bay xuống dưới, dường như muốn ghi lại thời khắc quý giá này, camera gắn trên máy bay không người lái đều tập trung cả vào xúc tu, đến khi chụp đủ rồi mới khống chế chúng trở lại tổ ong.

Nàng nghĩ thầm, những bức ảnh này chắc chắn có thể bán cho cánh truyền thông với giá cao…

Khủng long con bắt đầu suy xét đến tiền riêng của mình, nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.

Trong cứ điểm trên không, Khánh Trần cũng đã hoàn thành đợt thu hoạch cuối cùng, hắn bình tĩnh đứng trong khoang chỉ huy, không hề có vẻ mệt mỏi, Nhất giữ nhịp chiến đấu giúp hắn, mọi thứ đều được xử lý ổn thỏa.

Khánh Trần khó hiểu:

“Gượm đã, đáng lẽ trong cứ điểm trên không này còn một người phụ nữ da trắng nữa cơ mà, nàng trốn đi đâu rồi?”

Nhất đắc ý:

“Ta giết nàng giúp ngươi rồi!”

“Gì cơ?”

Khánh Trần sửng sốt:

Nhất cười nói:

“Ta cố ý tha cho nàng, thả nàng lên khí cầu máy, sau đó ta bắn hạ khí cầu máy luôn.”

Khánh Trần tìm Nikita là để lấy nhãn cầu cho Jindai Kura.

Nhưng giờ nghe Nhất nói thế, hắn tức khắc cau mày.

Nhất nói với giọng dè dặt:

“Ngươi đừng giận, ta xác định trên người nàng không có vật cấm kỵ.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Không phải vì nó, mà là Nhất...ngươi không thể giết người.”

Nhất im lặng vài giây:

“Bây giờ ca ca không có ở đây mà, hơn nữa nàng là kẻ địch của ngươi, lại còn là một kẻ địch rất biến thái nữa chứ. Trong cứ điểm trên không còn có video quay lại cảnh nàng biến người khác thành tiêu bản. nàng chết không hết tội.”

“Nhưng nàng không nên do một cô gái nhỏ giết.”

Khánh Trần kiên nhẫn giảng giải

“Ta không sợ ca ca ngươi gây khó dễ cho ta, dù sao ta và ngươi không nói thì hắn không biết được. Nhưng vấn đề là ngươi vẫn chỉ là một cô bé, tay của ngươi không nên dính máu, cha mẹ ngươi cũng không hy vọng ngươi lớn lên trong môi trường như thế.”

Khánh Trần nói tiếp:

“Đúng là ta có thể lừa ngươi đến bên kia cấm đoạn chi hải giết người, mà ngươi cũng cực kỳ, cực kỳ lợi hại, ta có thể ích kỷ dỗ dành ngươi, nói rằng không sao cả. Nếu ta chỉ coi ngươi như công cụ thì ta có thể khuyên bản thân không cần làm kiêu. Nhưng mà Nhất, với ta ngươi là một cô bé sống sờ sờ trước mặt ta, ngươi không nên để đôi tay mình nhiễm máu tươi.”

Với Khánh Trần, hắn thật sự không muốn biến Nhất thành quái vật coi thường sinh mệnh chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Hắn vẫn thích Nhất cẩn thận từng li từng tí kiếm tiêu vặt của hiện tại hơn.

Nhâm Tiểu Túc đã dạy dỗ cô bé rất tốt, nàng không thể bị mình dạy hư được.

Nhất lầu bầu:

“Nhưng ta hơn nghìn tuổi rồi.”

“Trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là một cô bé thôi.”

Khánh Trần khăng khăng.

Nhất bỗng hỏi:

“Trong cảm nhận của ngươi ta bao nhiêu tuổi?”

Khánh Trần suy nghĩ:

“14, 15 tuổi.”

“Sao lại nhỏ vậy, ta cảm thấy kiểu gì ta cũng phải được 17 tuổi chứ.”

Nhất ủ rũ.

“Được rồi, đừng rối rắm chuyện này nữa, ngươi mở thông tin liên lạc lên chờ gia tộc Roosevelt liên hệ.”

Khánh Trần nói với giọng bình tĩnh:

“Để xem lừa được họ không.”

Năm phút sau, Nhất bỗng nói:

“Gọi đến rồi.”

Kênh liên lạc mở ra, giọng nói của một người phụ nữ vang lên:

“Báo cáo độ cao, tốc độ, tọa độ, có gì khác thường không?”

Nhất bắt chước giọng của Nikita trả lời đối phương:

“Độ cao 12000 mét, tốc độ 279 km/h, tọa độ (3741; 2119), không có gì khác thường.”