Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2257: Sợi Cáp Quang




Bây giờ để giết mình, đối phương lại ra tay tàn nhẫn đến mức ấy.

Về một ý nghĩa nào đó, nếu không bàn đến thực lực thì ít nhất đối phương là đối thủ mà Khánh Trần phải nhìn nhận một cách nghiêm túc.

Nhưng nếu Khánh Trần là đám người này, vậy hắn sẽ cầu nguyện để cho mình đừng tìm được Joker...

Không tìm được còn dễ bàn, chằng qua là đưa Joker đến bờ bên kia của cấm đoạn chi hải mà thôi, về phần Joker giết bao nhiêu người sau khi xuống thì đâu liên quan gì đến họ, dù sao người chết không phải là mình.

Còn nếu tìm được, vậy thì toàn bộ người da trắng trong cứ điểm trên không này chết chắc.

Có lẽ ở những giây cuối cùng của cuộc đời, cấp trên người da trắng đã chết kia sẽ nghĩ mình thật sự không lý trí chút nào, sao lại có thể tìm kiếm Joker nghiêm túc đến thế thật cơ chứ...

Trong ánh đèn chập chờn, những người da trắng bắt đầu kêu gào và chạy tứ tán trong cơn tuyệt vọng, còn người da đen ở bên cạnh đều sợ chết khiếp, thậm chí quên cả chạy trốn.

Họ chỉ thấy mỗi lần đèn sáng lên thì chắc chắn sẽ có người da trắng chết đi.

Có người da trắng móc khẩu súng tùy thân ra và nổ súng, viên đạn xuyên qua ánh sáng và bóng tối, treo lơ lửng trước mặt Joker.

Đám người da đen yên lặng đứng nhìn, cảm thấy thần linh giáng thế.

Khánh Trần đứng yên tại chỗ, bỗng lấy ra một bộ bài Tây, bộ bài xuyên thẳng qua ánh sáng và bóng tối, giống như đâm thủng thế gian sáng ngời và vực sâu tăm tối.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hơn 40 người da trắng đều ngã gục xuống đất!

Không chỉ có vậy, Khánh Trần còn giết luôn cả quản đốc người da đen.

Xung điện từ trong cơ thể hắn từ từ tiêu tan, đèn điện cũng khôi phục bình thường, Khánh Trần mỉm cười nói với những người da đen kia:

“Không phải sợ, lát nữa ta giết sạch tất cả người da trắng trong cứ điểm trên không này là các ngươi sẽ được tự do.”

Vốn dĩ nhóm người da đen này muốn chạy trốn, nhưng họ thấy Khánh Trần chỉ giết người da trắng và quản thì dừng bước, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

Đây là kế hoạch xâm nhập cuối cùng hắn lập ra: Giết chết tất cả kẻ địch phát hiện ra mình, và đó sẽ là lần xâm nhập hoàn mỹ.

Khánh Trần hỏi:

“Ta muốn biết tầng thứ ba có mối nối sợi cáp quang không?”

Một người da vừa run rẩy sợ hãi vừa trả lời:

“Ta biết mối nối sợi cáp quang ở đâu.”

“Dẫn ta đi.”

Khánh Trần nói.

Người da đen dẫn Khánh Trần đến bảng truy nhập cáp quang, Khánh Trần quan sát rồi lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.

Bên ngoài hộp đen có dây kết nối, Khánh Trần bóc sợi dây ra rồi bóc tiếp lớp vỏ của một dây cáp trong bảng truy nhập.

Sau đó, hắn chỉ cần đặt hộp đen cạnh dây cáp là hoàn thành quá trình truyền không dây.

Năm giây sau, cả cứ điểm trên không bỗng vang lên âm nhạc của trò đánh bài, kèm theo đó là giọng nữ:

“Kết nối hoàn tất.”

Nói xong, âm nhạc vui sướng của trò chơi đánh bài lại tiếp tục...

Khánh Trần đuổi người da đen đi rồi mỉm cười với camera giám sát:

“Quà ta tặng ngươi đấy, thích không?”

“Thích!”

Hình như Nhất khá là kích động:

“Cuối cùng cũng rời khỏi Liên Bang, ca ca không quản thúc ta được nữa rồi! Khánh Trần, ngươi quả nhiên là người tốt. Ta quyết định, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người yêu nhất trong số những nhân loại ta yêu.”

Khánh Trần:

“...Cái gì vậy trời, ngươi biết điều khiển cứ điểm trên không không?”

“Chắc là biết.”

Nhất nói.

“Chắc là?”

Khánh Trần cao giọng:

“Lúc trước ngươi không nói như vậy.”

Nhất nói nhỏ:

“Ngươi đừng quên ngươi đã hứa với ca ca là không phát cáu với ta! Cứ điểm trên không của Liên Bang đều không có mạng đối ngoại, ta không xâm lấn được, cho nên chưa từng điều khiển cứ điểm trên không là bình thường thôi mà? Nhưng không sao, ngươi yên tâm, khả năng học hỏi của ta tốt lắm, thao tác vài lần là được ngay.”

Trong kế hoạch “xâm nhập hoàn mỹ” này, Nhất mới là khâu quan trọng nhất.

Bởi vì nếu Khánh Trần muốn giết tất cả người da trắng thì việc đầu tiên hắn phải làm là cắt đứt thông tin liên lạc, tránh cho bên kia cấm đoạn chi hải biết trước cứ điểm trên không đã xảy ra vấn đề.

Sau khi Khánh Trần làm xong mọi việc ở đây đương nhiên có thể khôi phục tín hiệu, tiếp tục giữ liên lạc với bờ bên kia.

Khoảng thời gian ấy không thể quá lâu, cho nên Khánh Trần cũng không có nhiều thời gian để giết người.

Tiếp theo, hắn phải tìm một “người” có thể điều khiển cứ điểm trên không, bằng không hắn chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn bảng điều khiển phức tạp của cứ điểm.

Hiện tại Nhất đã là người điều khiển của tàu Quân Lâm, nhưng người điều khiển này lại nói nàng chưa từng lái...

Đang lúc nói chuyện, Khánh Trần cảm thấy mặt đất bỗng mất cân bằng, cứ điểm trên không chậm rãi nghiêng sang một bên, chuẩn bị biểu diễn một màn lộn nhào giữa không trung, bàn trong nhà ăn đâm rầm rầm vào tường, nước trong bể bơi cũng tràn ra ngoài.