Mỗi ngày trước khi làm việc họ đều phải đi vào phân xưởng khử bụi và bị cưỡng ép phun thuốc sát trùng một lần.
Thuốc sát trùng có tác dụng ăn mòn nhẹ đối với da, cho đến khi trên da rất nhiều người da đen, người gốc châu Á xuất hiện màu trắng lốm đốm bị ăn mòn. Đây chính là thông tin liên quan đến cứ điểm trên không, nhưng bản đồ của cứ điểm, cơ sở phân bố của cứ điểm, Hà Kim Thu cũng không nắm chắc, đó chính là tình báo tuyệt mật nhất.
Khánh Trần nghiêm túc suy tư rất lâu, rốt cuộc thì có thể lợi dụng thông tin nào đây...
Đột nhiên hắn cười lên, chính là câu “Người da đen, người gốc châu Á ở tầng thứ tư không thể tùy tiện rời khỏi cứ điểm trên không”!
Điều này có phải cũng có nghĩa là nếu người ở tầng thứ tư không thể rời khỏi cứ điểm trên không, vậy thì họ cũng sẽ không cần phải thẩm tra đối chiếu mật lệnh thân phận vì căn bản là không cần!
Dù Khánh Trần cũng không chắc chắn lắm nhưng hắn bằng lòng đánh cược một lần! Đây chính là việc hắn tìm được đầu mối tốt nhất từ những manh mối kia!
Hơn nữa, hắn cũng không thể nào đóng vai người da trắng mãi được vì hắn không thể vĩnh viễn đội tóc giả, Đại Phúc cũng không có khả năng ngụy trang màu da trên cơ thể hắn cùng với lông lá rậm rạp trên người da trắng. Chỉ cần đi vào phòng tắm thì hắn nhất định sẽ bị bại lộ.
Cho nên sự lựa chọn tốt nhất của Khánh Trần chính là đóng vai người gốc châu Á.
Hắn bước nhanh xuống phía dưới, sau đó liền có vấn đề rồi...bây giờ hắn đang ở tầng thứ ba, khu vực hoạt động của người da trắng nhưng làm sao để đến tầng thứ tư đây? Cũng không nhìn thấy lối đi xuống nữa.
Ngược lại chỗ này có thang máy nhưng hắn cũng không thể đi thang máy được.
Khánh Trần tìm hết mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy người gốc châu Á cùng nhau đi vào một lối đi chật hẹp.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nơi đó chính là đường đi đến tầng thứ tư.
Ngay lúc Khánh Trần muốn đi vào theo, hắn đột nhiên dừng lại bước chân.
Không được, thông tin của hắn đối với chỗ đó hoàn toàn không có gì cả. Hắn cũng không biết việc một người da trắng tùy tiện đi vào, ngược lại sẽ càng khiến cho người khác chú ý hay không.
Sau khi Khánh Trần nghiêm túc nhớ lại góc độ của toàn bộ camera giám sát, không ngờ lại trở về tầng thứ ba, đồng thời đi đến một ngã tư như không có chuyện gì xảy ra.
Lại căn cứ vào trí nhớ lúc leo lên cứ điểm trên không, đổi một khuôn mặt mới.
Cũng không biết là đang chờ đợi cái gì.
Một lúc sau, hơn bốn mươi tên người da trắng trên người mặc đồng phục giống nhau xông tới, họ tản ra tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách.
Thời điểm họ lướt qua bên người Khánh Trần, chỉ là nhìn thoáng qua thôi chứ cũng không hỏi tới, vì đây cũng không phải là khuôn mặt mà họ muốn tìm.
Nhưng sau khi họ đi qua, Khánh Trần lại theo sát phía sau.
Đám người này cao giọng hỏi:
“Có thấy Namori không?”
Khánh Trần ở phía sau cũng cao giọng nói:
“Đúng, mấy người có thấy Namori không!”
Nói thật, Khánh Trần cũng vừa mới biết thì ra hắn được gọi là Namori...
Hắn thế mà lại gan to bằng trời đi sau lưng đám người kia, hoàn toàn giống như người không có chuyện gì đi tìm “bản thân” cùng mọi người.
Những người xuống tìm hắn kia, đánh chết cũng không ngờ tới Khánh Trần dám chơi như vậy!
Có người nói:
“Đi khu kí túc xá! Xem hắn ta có ở kí túc xá hay không!”
Trong nháy mắt Khánh Trần liền hiểu ra, trước mắt đám người này còn không có cách nào xác định Namori có phải bị mạo danh hay không, nếu không thì làm sao lại đoán Namori đang ở trong kí túc xá chứ? Trước hết chắc chắn phải đi kiểm tra thiết bị quan trọng, coi chừng thiết bị bị phá hủy.
Sau khi đến kí túc xá của Namori, bên trong không một bóng người.
Một đám người lại tản ra tìm kiếm khắp các ngóc ngách ở tầng thứ ba, vẫn không có kết quả gì.
Cũng vào chính lúc này, người dẫn đội nói:
“Xuống tầng thứ tư, xem xem có phải hắn trốn ở tầng thứ tư rồi không. Thông báo cho tất cả các đơn vị chú ý, Namori có vấn đề lớn, tất cả mọi người trên cứ điểm trên không nhìn thấy hắn ta thì nhất định phải thông báo cho đội tra xét!”
Tất cả đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!
Hơn bốn mươi người dồn dập chạy đến đường đi đến tầng thứ tư, Khánh Trần cũng theo sát phía sau.
Đây mới chính là kế hoạch của Khánh Trần, đi theo hơn bốn mươi tên da trắng tiến vào tầng thứ tư, tuyệt đối sẽ không bị người bên ngoài chú ý đến.
Sợ rằng những người phụ trách tìm kiếm Khánh Trần cũng không ngờ rằng chính họ tự mình dẫn Khánh Trần đến nơi hắn cần đến.
…
Trong tình huống thiếu thôn thông tin, lặng lẽ lẻn vào là một việc hết sức khó khăn.
Trong đội ngũ có người đưa ra nghi ngờ:
“Hắn có thể trốn ở đâu?”
Khánh Trần cũng cảm thán:
“Đúng vậy, hắn có thể trốn ở đây được nhỉ?”
“Chúng ta có cần báo cáo chuyện này với sếp Nikita không? Ngộ nhỡ kẻ địch trà trộn vào được thì cứ điểm trên không này sẽ gặp nguy hiểm!”
“Chờ một lát đã, chúng ta lục soát hết tầng bốn rồi tính tiếp, lẽ nào ngươi muốn bị nàng trừng phạt sao? Không chết cũng tàn!”
Khánh Trần:
“Đúng vậy, khoan nói cho nàng biết thì hơn.”