Nikita nhìn đoàn người chạy trốn trên bàn cát 3D, lạnh giọng nói:
“Chỉ cho người da trắng vào, ngắn hết thành viên của Jindai ở bên ngoài, không được để chúng vào.”
Một nhân viên công tác của tàu mẹ quay đầu nhìn nàng một cái:
“Trưởng quan, trước đó phía Jindai gửi tin, họ hy vọng chúng ta có thể tiếp đón nhân viên công tác của họ tỵ nạn…”
Nikita cười lạnh nói:
“Chỉ là một đám khỉ da vàng mà cũng muốn được ta che chở? Chúng đi lên có làm được cái gì không, không dùng được. Trước tiên trấn an chúng đã, đừng để chúng quấy nhiễu nhân viên đăng ký bên ta. Tiếp theo sau khi nhân viên chiến đấu bên ta lên phi cơ thì lập tức lên đường trở về “thành Phong Bạo”.
“Đã rõ!”
Đám nạn dân chạy đến gần cứ điểm không trung, nhưng binh sĩ Vương Quốc lại ngăn ở trên đường nổ súng bắn lên trời cảnh báo:
“Tất cả nhân viên chiến đấu bên ta ưu tiên thông hành, những người còn lại chờ một lát!”
Các thành viên của Jindai dù lo lắng nhưng cũng không dám tiếp tục chen lấn, chỉ có thể để những Dương đại nhân kia đi trước.
Thế nhưng, sau khi tất cả người da trắng được thông qua, binh sĩ của vương quốc lại đột nhiên giơ súng bắn, họ không hề nương tay chút nào giết chết một phần tư thành viên Jindai, thành viên Jindai sợ hãi đều lùi lại chạy trốn.
Khánh Trần không quay đầu lại nhìn, thật ra ngay từ đầu hắn đã biết rõ kết cục của những tên thành viên Jindai kia.
Trước khi đi vào cứ điểm không trung, tất cả người da trắng đều lần lượt chịu kiểm tra thân phận trên Lang Kiều.
Cũng vào lúc sắp đến lượt Khánh Trần, phía sau họ đột nhiên có một mảng mây đen bay lên, tất cả gián đều bay lên hết ùn ùn kéo đến giống như một cái lưới lớn bay về phía quân lâm.
Nikita đang ngồi chỉ huy gào thét:
“Nhanh chóng đóng cửa khoang lại, mở tất cả hệ thống bịt kín ra, bay lên!”
Cửa khoang cứ điểm không trung ầm ầm đóng lại, binh sĩ ở cổng cũng không lo được chuyện kiểm tra thân phận nữa, trước tiên vội vàng nói cho phép qua, đóng cửa mới là chuyện khẩn cấp nhất bây giờ.
Cửa cổng ầm ầm đóng lại, nhiều mạch xung động cơ phía dưới cứ điểm tóe lửa ra, tạo ra làn sóng lớn ở phía dưới khiến toàn bộ gián ở mặt đất đều bốc hơi.
Cứ điểm không trung bay lên, trên bầu trời, gián triều đông nghìn nghịt đập vào thành boong thuyền phòng hộ, tạo ra tiếng lốp ba lốp bốp, giống như trời mưa.
Khiến cho trên thủy tinh trước phòng chỉ huy nhất đều dính chằng chịt dịch xác côn trùng xanh xanh đỏ đỏ.
Gián triều dùng cách tự sát tập kích, làm cho tất cả binh sĩ trong cứ điểm không trung đều nhìn đến ngây người ra, họ im lặng cứ nhìn chằm chằm, rất nhiều người bị buồn nôn đến mức đã ói luôn ra…
Trong cứ điểm, bỗng đầy mùi hôi thối bốc lên.
Trên chiến hạm hỗn loạn, Khánh Trần mặt không thay đổi chút nào đi vào, không hề dừng lại tý nào đi thẳng đến tầng dưới cùng nhất của chiến hạm.
Ngụy trang thành người da trắng cũng không phải là cách lâu dài, hắn muốn tìm tới chỗ nô bộc châu Á ở tầng dưới cùng nhất, hắn biết nơi đó có thứ hắn muốn.
…
Cứ điểm trên không Quân Lâm Hào vẫn đang trèo lên cao.
Nó cao cao tại thượng, cho tới khi tất cả người dân ở trong thành phố đều có thể thấy thân ảnh của nó, bị bao trùm bởi đàn gián lít nha lít nhít như thủy triều.
Khó mà đếm hết số gián đang bao vây tấn công không ngừng, giống như muốn dùng giác hút của mình cắn mở boong tàu bảo vệ.
Gián triều có tàn bạo như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là thân thể máu thịt, bên trong cả tòa cứ điểm trên không đã hoàn thành việc bịt kín và tăng áp, bọn gián căn bản không thể nào chui vào được.
Nhưng dù vậy, thành viên tổ chức của vương quốc quan sát từ trong nhà kho của tàu vẫn cứ cảm thấy chấn động lòng người.
Gián triều con trước gục ngã con sau tiến lên không sợ chết, dù mọi người đều biết bọn chúng đang chịu chết, cũng có cảm giác ghê răng như cũ.
Trên chỗ ngồi của chỉ huy, Nikita cười lạnh nói:
“Dù là ai đang điều khiển số gián này, nhưng mà hắn ta muốn dùng thứ đồ này để đánh chìm một tòa cứ điểm trên không thì chỉ có thể là nói chuyện viển vông, quá mức ngu xuẩn rồi.”
Nikita nói tiếp:
“Mở hết trang bị phản trọng lực, mở hết động cơ động lực, trong 12 phút nhảy lên độ cao 12000 mét! Chỉ cần lên đến độ cao này thì bọn chúng tự nhiên sẽ chết hết vì thiếu dưỡng khí!”
Cứ điểm trên không tiếp tục lên cao, mà trên mặt đất, những quan chức Jindai bị nhốt ở bên ngoài cửa đã bị gián triều trên mặt đất nuốt chửng.
Khi cứ điểm lên đến độ cao 12000 mét, Nikita nhìn bọn gián bao trùm bên ngoài cứ điểm, sau khi bị thiếu dưỡng khí thì rớt xuống như mưa rơi vậy, cười lạnh nói: “Lấy trứng chọi đá.”
Tuy nhiên, không có ai ý thức được rằng gián triều này dùng phương thức tự sát khủng bố như vậy để tập kích họ, thật ra chỉ là vì để yểm trợ cho một người tiến vào đây mà thôi.
Nikita cho rằng bản thân đã giành được thắng lợi, nhưng nàng không biết được rằng cứ điểm trên không này đã bị một nhân vật nào đó trà trộn vào.