Khánh Toàn bận rộn một lúc:
“Mấy năm nay ngài sống một mình ở trong căn nhà gỗ này chắc hẳn là vì dề phòng tên con rối sư này đi hả, sở dĩ không thể nói là vì không thể nào xác định được ai mới là con rối, cho nên lo lắng kế hoạch của ngài bị lộ bí mật?”
“Ừm.”
Ông lão gật gật đầu.
Thật ra suy nghĩ của ông lão và Khánh Trần đều rất giống nhau, hắn bảo đám người Tiểu Thất mai danh ẩn tích cũng là vì để giữ bí mật.
Ông lão chuyển chủ đề:
“Ngươi có kế hoạch của ngươi, ta cũng có kế hoạch của ta, cả hai đều không muốn tiết lộ cho nhau biết, dù ai thành công thì cũng đều là chuyện tốt. Đúng rồi, những gián xuất hiện ở thành thị số 20 kia là vì ngươi muốn ép phi thuyền bay của tổ chức Bức Vương rời đi?”
“Ừm.”
Khánh Trần gật đầu.
Từ lúc bộ đội Ảnh Tử bắt đầu bắn phá đạo tràng Tâm Cảnh thì toàn bộ kế hoạch lại bắt đầu.
Jindai Kura chiến đấu với Unshuu là vì tạo cơ hội cho bộ đội Ảnh Tử bắn phá.
Bộ đội Ảnh Tử bắn phá thì vì mục đích cuối cùng là để Tiểu Tam và đàn gián có cơ hội tiến vào thành thị số 20.
Nhưng đối với Khánh Trần thì kế hoạch này căn bản chưa kết thúc.
Mục đích cuối cùng của hắn đó chính là phá hủy hết tất cả các công trình thị chính trong thành thị số 20, giết chết 80% thành viên Jindai, khiến Jindai tạm thời rơi vào trạng thái tê liệt.
Sau đó, thành thị số 20 là cứ điểm không trung cuối cùng có thể sửa chữa trên địa bàn phía bắc.
Một khi tòa thành này bị chiếm đóng, tất cả chuyên gia sửa chữa máy móc của tập đoàn Jindai tử vong, tổ chức Vương Quốc muốn tiếp tục sửa chữa cứ điểm không trung thì dĩ nhiên cần phải quay về Cấm Đoạn Chi Hải ở bờ bên kia trước đã.
Tận đến giờ phút này, kế hoạch của hắn mới hoàn thành một vòng cuối cùng:
Để vương quốc dẫn hắn đi cùng về phía bờ bên kia.
Sau khi ông lão suy nghĩ kỹ những chuyện này thì trái lại ông có chút vui mừng, kế hoạch này của Khánh Trần mới bắt đầu đã thấy chông chênh rồi.
Không, thật ra lúc trước khi mà ba thế lực bộ đội Ảnh Tử và Jindai Kura, Tiểu Tam này không hề có mối liên hệ gì với nhau đã hoàn thành phối hợp tinh tế thì hắn đã rất đắc ý rồi.
Không hổ là con của hắn.
Khánh Trần hỏi:
“Khắp tây nam còn máy đoạt xá không?”
“Không còn.”
Khánh Kỵ lắc đầu.
“Đáng tiếc.”
Khánh Kỵ và Khánh Trần chào tạm biệt ông lão, đi xuống núi.
Hắn còn muốn chào tạm biệt Jindai Kura.
Dù sao thì đối phương cũng tới đây tìm mình thế mà kết quả đối phương tới mình lại đi.
Jindai Kura, Unshuu đã chờ ở dưới núi từ sớm, nhìn thấy hắn xuống đến nơi thì than thở nói:
“Ta thật không ngờ tới, người tên Tiểu Tam dưới trướng ngươi có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Thành thị số 20 coi như là ngươi sắp đặt thì ta hiểu rõ, nhưng nghĩ đến chuyện đó là quê hương của ta thì trong lòng ta vẫn có chút không đành lòng.”
Lý Khả Nhu đứng yên ở một bên chờ sửng sốt đôi chút.
Tiểu Tam? Tiểu Tam gì?
Nàng nghĩ thầm, ông chủ này của mình quả nhiên đồ hai mặt, mặt ngoài thì chững chạc đàng hoàng khuyên người hướng thiện, sau lưng thi lại có tiểu tam!
Lúc này, Khánh Trần nói:
“Lần này cũng coi như là báo thù cho Tiểu Lục, không giết những tên bộ đội binh sĩ cảnh vệ kia tan tác thì ta sẽ không dừng tay.”
Lý Khả Nhu sợ ngây người, ngay cả Tiểu Lục cũng có, đồng nghiệp tương lai của mình lại nhiều như vậy sao?
Khánh Trần chỉ nhìn nàng một cái trong nháy mắt đã hiểu nàng nghĩ gì, hắn tức giận giải thích nói:
“Người mới dưới trướng Hội Phụ Huynh mỗi người phụ trách riêng một mặt, La Vạn Nhai là lão đại, cứ xếp hạng đến Tiểu Thất. Ngươi cũng đừng xuy nghĩ nhiều, ta không phải hạng người như vậy.”
Lý Khả Nhu vội vàng gật đầu:
“Ta hiểu, đều là đồng nghiệp cả.”
“…”
Khánh Trần:
Ngươi lại hiểu ra cái gì rồi?!
Jindai Kura cười hỏi:
“Phải đi rồi à?”
“Ừm.”
Khánh Trần gật gật đầu:
“Chờ ta hiểu rõ tình hình bên kia thì ta sẽ gọi ngươi sang tụ họp, khắp nơi ở Cấm Đoạn Chi Hải bờ bên kia đều là nhãn cầu, chắc hẳn ngươi sẽ thấy rẫt hứng thú đấy.”
Trải qua nhiều lần chiến đấu, Khánh Trần đã lựa chọn tin tưởng Jindai Kura, nếu đối phương muốn phản bội mình thì chỉ sợ mình đã chết mười lần chưa hết rồi.
Khánh Trần hỏi:
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì?”
Jindai Kura nói:
“Tiếp theo ta sẽ đi thăm thú núi cao sông rộng với đám Unshuu, thăm thú khu cấm kỵ, lúc trước ta nghe nói con gái trong Tú Chu Châu vô cùng không tồi, trong khu cấm kỵ số 001 cũng có rất nhiều bí mật, trước đây trong lòng có chấp niệm, chưa từng nhìn ngắm phong cảnh các nơi, bây giờ chính là lúc đó. Hai tháng sau, ta sẽ chờ ngươi ở thành thị số 10.”
“Một lời đã định,”
Khánh Trần gật đầu.
Nói xong, Khánh Kỵ tạo ra Ám Ảnh Chi Môn cho hắn:
“Phía sau cánh cửa là cứ điểm không trung gần đây.”
Khánh Trần cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào.
Nếu đã không có cách nào khác cướp đoạt ký ức của người da trắng, vậy sẽ phải ép buộc xâm nhập.
Thành thị số 20, Tiểu Tam đội mũ lưỡi trai cúi đầu đi trên đường, Chương Lang Vương màu vàng đi theo bên cạnh hắn ngoan ngoãn giống như một chú chó con.
Buổi tối hôm nay, tất cả thành viên Jindai đều sụp đổ.