Trong khu cắm trại ở sườn núi phía bắc, nhiều người ngơ ngác nhìn người đang trượt tuyết từ trên đỉnh núi xuống.
Phần lớn người ở đây thích ứng được cơn sốc độ cao đã giỏi lắm rồi, sống sốt chính là mục tiêu của mọi người.
Nhưng khi tất cả hãy còn cố gắng sinh tồn, bỗng nhiên có người trượt từ trên núi tuyết xuống...
Đội viên của đội tuần tra đứng bên cạnh Gia Thố khen:
“Giỏi thật.”
Nhưng lão Chu lại tức giận:
“Lại là đám ngươi chơi thể thao mạo hiểm!”
Mấy năm nay không chỉ có người leo núi tập trung ở đây mà còn có cả những người thích thể thao mạo hiểm đến đây để trượt tuyết.
Nhiều người trượt tuyết không thỏa mãn với tuyệt bột ở Alps và Hokkaido nữa, cảm thấy không đủ kích thích.
Họ bắt đầu khiêu chiến giới hạn mới.
Đặc biệt là sau khi Andrzej Basil của đội leo núi mùa đông Ba Lan trượt từ điểm K2 trên Everest xuống đã khơi dậy niềm đam mê trượt tuyết của những người yêu thích thể thao mạo hiểm.
Họ làm lơ những lời khuyên can của các đoàn leo núi, lén lút trèo lên đỉnh núi rồi trượt xuống.
Coi hành động này là điều vinh dự nhất của mình.
Những năm qua, người chết vì trượt tuyết còn nhiều hơn cả người đi leo núi.
Nhưng vấn đề là họ được sướng, song lại tội cho đoàn thám hiểm leo núi, nếu năm nay một đoàn leo núi có người chết khi lên núi thì năm sau phải giao thêm tiền đặt cọc, hơn nữa còn phải xét duyệt tư cách một lần nữa.
Vì thế, tuy mọi người khâm phục tinh thần tìm đường chết của họ nhưng cũng phải ngăn cản hành vi này!
Lão Chu dẫn đoàn mặc áo lông vũ, đi đến chỗ người vừa trượt tuyết xuống một cách chậm chạp.
Gia Thố của đội tuần tra đi bên cạnh, tò mò hỏi:
“Lão Chu, là người trong khu các ngươi đi ra ngoài à?”
“Không phải người của khu cắm trại bọn ta, bên bọn ta nhìn quen mặt nhau rồi, không ai có thể tự ý lên núi trượt tuyết.”
Lão Chu lắc đầu:
“Nhưng bên cạnh còn có một khu cắm trại nữa, biết đâu là người bên kia. Thế mà lại không trông chừng cho kỹ, tắc trách quá, mà hắn mang ván trượt tuyết lên kiểu gì vậy?!”
Lúc này, Khánh Trần đang đứng ở rìa khu cắm trại cởi thiết bị cố định và ván trượt tuyết, hắn quay đầu lại nhìn đỉnh núi, Everest ẩn hiện sau tầng mây đen.
Bảy ngày trước, hắn ở trên kia giết Arthur và Lee Hyun Ji, hoàn thành khiêu chiến sinh tử quan trượt tuyết từ đỉnh núi cao ngay trong một lần, vừa hoàn thành là xuyên không luôn, thế cho nên lúc về hắn vẫn còn ở trên núi.
Nói thật, chuyến xuyên không này vô cùng bổ ích.
Khánh thị hoàn thành kế hoạch thanh trừng, hắn cũng giúp cha ruột thực hiện kế hoạch lao động về hưu có việc làm, hết thảy đều rất hoàn mỹ.
Chỉ có một điều không hoàn mỹ là...Ương Ương đâu rồi?!
Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dõi mắt trông về phía xa hòng tìm kiếm tung tích của Ương Ương, muốn nàng dẫn mình bay về đất liền cùng.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu thì thấy Ương Ương cười híp mắt bay trên bầu trời, tặng cho hắn một chiếc hôn gió, ngay sau đó tiếp tục bay đi, hoàn toàn không định xuống đón hắn…
“Ơ kìa! Ngươi đừng đi!”
Khánh Trần nói khẽ:
“Ngươi bay đi rồi thì ta về nước kiểu gì!”
Ở đây còn chẳng có xe bus, muốn quay trở lại thì phải lặn lội rất lâu, phải bắt vài chuyến xe mới về được.
Thế chẳng phải xấu hổ lắm sao?!
Khánh Trần bỗng cảm thấy, chỉ sợ cô nàng này đang trả thù chuyện hắn đi xem mắt.
Hoặc đối phương tuân thủ giao hẹn nào đó với Tần Dĩ Dĩ?
Đúng lúc này, giọng lão Chu vang lên từ gần đó:
“Này, thằng bé kia, ngươi là người của khu cắm trại nào? Đã nói là không được lên núi trượt tuyết rồi mà, sao ngươi vẫn đi lên thế hả?!”
Khánh Trần quay đầu lại, lập tức cười nói:
“Ta đến từ sườn nam.”
Lão Chu và Gia Thố nhìn nhau!
Khánh Trần không hề che giấu, dù sao giấu giếm một nhóm người leo núi cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng hắn vừa nói xong thì lão Chu và Gia Thố đều ngây ra như phỗng: Đến từ sườn nam?! Ngươi lừa ai đó!
Lão Chu suy nghĩ, nếu thiếu niên này nói thật, đối phương đúng là du khách trượt tuyết từ sườn nam tới thì trước tiên phải leo lên đỉnh Everest.
Nửa đêm nửa hôm một mình đội bão tuyết leo lên Everest, cuối cùng còn sống sót trượt xuống? Nói dối mà cũng không biết cách!
Không phải lão Chu xem thường Khánh Trần, là do đến giờ bão tuyết vẫn chưa chấm dứt, không một ai có thể lên núi, dù là người Sherpa cũng không thể.
Sự thật đúng là như vậy, lần trước trở về nếu Khánh Trần giúp đỡ thì những người Sherpa suýt chết tên vách đá Hillary ở sườn núi phía nam rồi.
Người leo núi bình thường sẽ muốn leo núi vào lúc này ư? Không có khả năng.
Vì vậy Khánh Trần vừa nói xong thì lão Chu và Gia Thố cho rằng hắn đang nói dối.
“Còn trẻ mà không lo học hành cho giỏi, nếu cha mẹ ngươi biết ngươi đến đây mạo hiểm thì họ sẽ lo lắng lắm đấy!”
Lão Chu nói.
Khánh Trần nhìn vẻ mặt của hai người, hắn cười nói:
“Các ngươi nghĩ sao cũng được, ta chỉ muốn hỏi một chuyện, ở đây có xe về nước không?”
Nói xong hắn lấy hai thỏi vàng 100gr ra, lượng vàng này tương đương với hơn 80 nghìn nhân dân tệ, một khoản tiền cực lớn để chi trả tiền xe.