“Đương nhiên, thật ra nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì con ta muốn ủng hộ Khánh Trần, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Khánh Khôn nói.
Khánh Vân nghệt ra:
“Ngươi nghe theo quyết định của một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch ư? Hắn mới bao lớn!?”
Nàng từng mời gọi Khánh Khôn, bởi vì tài nguyên và quân đội mà Khánh Khôn nắm giữ vô cùng mấu chốt.
Nhưng Khánh Khôn cứ từ chối nàng, thậm chí thái độ không hề thân thiện chút nào.
Trước kia Khánh Vân nghĩ mãi không ra nguyên do, đến tận bây giờ nàng mới biết, thì ra bởi vì Khánh Văn từng bắt nạt Khánh Nhất, mà Khánh Nhất lựa chọn thay cha mình!
Nhưng Khánh Nhất mới 14 tuổi!
Đâu ra chuyện khi người lớn quyết định lại nghe ý kiến của trẻ con?
Khánh Khôn phật lòng:
“Con ta thông minh, ta nghe hắn thì có gì không được. Cuộc đời là một canh bạc lớn, ta đặt cuộc vào lựa chọn khiến con ta vui, không được à? Được rồi, nói ngươi cũng không hiểu, đáng đời con của ngươi bị giết.”
Nói xong, người đàn ông tục tằn này lấy điện thoại ra gọi điện:
“Alo, con à.....bắt được rồi, bắt được rồi, ha ha ha, cha ngươi đích thân ra tay mà còn không bắt được chắc? Dù ngươi muốn bắt Trần Dư thì ta cũng bắt về cho ngươi. Đương nhiên, chắc chắn ngươi sẽ không đưa ra yêu cầu thái quá như thế với cha.”
Khánh Vân:
“…”
Nàng biết, ngay khi nàng bị bắt, gia chủ cũng đã hoàn thành kế hoạch thanh trừng, diện mạo của Khánh thị đã thay đổi.
Khánh Khôn đứng dậy, mặt đanh lại:
“Bắt giữ nàng lại, quay về thành phố số 5, nghênh đón thời đại mới.”
…
Dưới núi Ngân Hạnh, sau khi tình thế đã sáng tỏ, khách khứa được cho phép rời đi.
Bây giờ họ ra ngoài truyền tin cũng đã muộn.
Mọi người vội giải tán, chỉ còn lại Lý Khả Nhu và bạn thân của nàng đứng canh dưới chân núi trong cơn gió đêm xuân se lạnh.
Nàng là người bình thường, nên khi gió thổi qua lập tức co rúm lại, dáng vẻ ấy khiến cô gái đầy dã tâm này đột nhiên không còn vẻ kiên cường như trước, trái lại trông yếu đuối mong manh.
Bạn thân đứng bên cạnh nàng, nói:
“Đi thôi, không gặp được đối phương đâu, tối nay lạnh quá, chúng ta về đi.”
Lý Khả Nhu lắc đầu:
“Ngươi về trước đi, ta phải ở đây chờ. Ta và ngươi không giống nhau, có những người ngươi nhất định phải chờ đợi mới gặp được, để vuột một lần có lẽ là bỏ lỡ cả đời. Cơ hội hay cuộc đời đều là như thế cả. Muốn thành công thì sao có thể không chịu khổ, không trả giá.”
Bạn thân thở dài:
“Vậy ngươi ở đây chờ nhé, ta đi trước đây.”
Lý Khả Nhu nhìn cảnh đêm ở trang viên Ngân Hạnh, hình như người hầu câm nhận được chỉ thị, họ không đuổi nàng đi, chỉ yên lặng chờ với nàng.
Nàng suy nghĩ một lát, bắt đầu lấy điện thoại ra học thủ ngữ.
Dù sao chắc chắn về sau sẽ phải thường xuyên tiếp xúc với người hầu cầm, họ rất săn sóc, khi giao lưu với nàng sẽ viết chữ trên màn hình tinh thể lỏng cho nàng xem.
Nhưng vấn đề là khi nàng học được thủ ngữ, người hầu câm nhất định sẽ cảm nhận được sự tôn trọng của nàng dành cho họ.
Người hầu hạ bên cạnh gia chủ đều rất quan trọng!
Lúc nàng học thủ ngữ trên điện thoại, mấy người hầu câm nhìn nàng khua tay vụng về với ánh mắt tò mò, nhưng học sinh giỏi quả nhiên là học sinh giỏi, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi đã học được thủ ngữ cơ bản, phải nói là tiến bộ khủng khiếp.
Người hầu câm âm thầm thán phục.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Khả Nhu bỗng thấy người hầu câm rút lui.
Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Khánh Trần đang đi xuống núi.
Trông thấy hắn, Lý Khả Nhu lập tức nở nụ cười:
“Tối nay ngươi lợi hại lắm đấy.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Không phải ta, mà là ông lão trên núi mới lợi hại, còn ta không làm gì cả.”
Lý Khả Nhu cười nói
“Sau hôm nay ngươi chính là ngôi sao sáng nhất Liên Bang, có khi còn nổi tiếng hơn cả Trần Dư nữa ấy chứ. Phải rồi, tối nay ngươi ở đâu, ta đi trải giường chiếu cho ngươi.”
Khánh Trần:
“???”
Con người dã tâm này nói nửa câu đầu còn rất bình thường, chỉ là lời ca ngợi mộc mạc, nhưng đến nửa câu sau thì không bình thường nữa rồi.
Khánh Trần chưa kịp trả lời thì nàng đã nói tiếp:
“Với cả ta nghe nói bắt đầu từ tối nay ngươi sẽ ở lại đây, chắc chắn người hầu sẽ chuẩn bị khăn mặt, khăn tắm mới cho ngươi, ta phải giặt trước, bằng không trên khăn mặt, khăn tắm có sợi lông, không tốt cho cơ thể và đường hô hấp.”
Nói thật, Khánh Trần thật sự kinh ngạc.
Cô nàng dã tâm này nói muốn phò tá hắn, quả thật nàng giúp hắn ở mọi phương diện, sự nghiệp lẫn sinh hoạt, hết thảy đều vô cùng chu đáo.
Một cô gái tài năng học đại học công lập Khánh thị, một thiên kim tiểu thư của gia đình trí thức, vậy mà lại sẵn sàng hạ mình giúp hắn trải giường chiếu, gấp chăn màn, giặt khăn mặt, còn có thể chăm sóc Ương Ương ở cữ…Tuyệt thật.
Nói thật, Khánh Trần nghi ngờ đây là cô gái được ông lão trên núi lựa chọn kỹ càng.
Lượt xem mắt đầu tiên, đủ loại người kỳ quái xuất hiện.
Lượt xem mắt thứ hai, rõ ràng Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ mới là nhân vật chính, nhưng cô gái này lại được lên sân khấu trước hai người họ.