Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2215: Vì Ta Thích Ngươi




Mọi người há hốc miệng, không ai ngờ được sự việc lại thành ra như thế.

Trần Gia Chương kinh hãi: Vậy là nuốt Xích Tâm Cổ khi cơ thể nguyên tố hóa thì không có tác dụng gì sao?

Thế tại sao thái độ của Liên Tâm với Zard lại thay đổi?

Suốt quãng đường này, mọi người đều cảm nhận thái độ của nàng dành cho Zard thay đổi rõ rệt.

Nếu không có tác dụng của Liên Tâm Cổ thì chứng tỏ Liên Tâm thật sự có cảm tình với đối phương.

Đột nhiên, Liên Tâm á một tiếng, cảm thấy mặt nóng bừng, nàng nói với tộc nhân:

“Đừng nhìn nữa, tập trung cho Xích Tâm Cổ của các ngươi ăn đi!”

Các tộc nhân cúi đầu nhịn cười.

Liên Tâm điều chỉnh lại biểu cảm, sau đó nhìn Zard và nói với giọng điệu lạnh lùng:

“Ngươi đã không ăn Xích Tâm Cổ thì sao lại đi hái hoa cho ta? Vì sao không chạy đi, vì sao còn muốn mang đồ ăn cho ta?”

Những câu hỏi của nàng khiến Zard ngớ ra:

“Vì ta thích ngươi.”

Liên Tâm hừ lạnh:

“Dẻo miệng.”

Nhân lúc những người khác đang cho Xích Tâm Cổ ăn, Trần Gia Chương lại lặng lẽ thì thầm với Zard:

“Trong cơ thể của ngươi đã không có Xích Tâm Cổ thì còn ở đây làm gì? Lẽ nào ngươi muốn bị luyện chế thành kim thi à? Ta là sư bá của ông chủ nhà ngươi, nếu như ta bị luyện thành kim thi thì ngươi ăn nói thế nào với ông chủ?”

Zard suy nghĩ rồi trả lời:

“Hiện nay tổ chức Kỵ Sĩ đã có Lôi Đình Kỵ Sĩ, Âm Dương Kỵ Sĩ, Khắc Địch Tiên Cơ Kỵ Sĩ, tất cả đều bắt đầu chuyển chức, lẽ nào ngươi không muốn chuyển chức à?”

Trần Gia Chương sửng sốt:

“Ta chuyển chức gì cơ?”

“Họ biến ngươi thành kim thi thì ngươi có thể chuyển chức thành Tử Vong Kỵ Sĩ rồi.”

Trần Gia Chương:

“?”

Thành phố số 5, trời sẩm tối, ánh nắng cuối ngày rọi qua những tòa nhà cao thấp bất đồng và bị chiết xạ thành những chùm sáng với vô vàn hình dạng khác nhau, trông như một thành phố mộng ảo.

Khánh Trần ngồi trong xe của Khánh Kỵ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Với tổ chức Vương Quốc, bây giờ ta vẫn đang ở trạng thái giả chết, các ngươi tổ chức dạ hội rồi bảo ta tham gia chẳng khác nào để lộ tin tức ta còn sống. Tính cả việc trước đó các ngươi muốn ta đi xem mắt, cố ý tiết lộ thân phận của ta cho đối tượng xem mắt biết, hết thảy mọi thứ đều khiến kế hoạch của ta bị xáo trộn.”

“Giả chết? Ngươi muốn làm gì?”

Khánh Trần khó hiểu.

“Ta muốn đi đến bờ bên kia của cấm đoạn chi hải giết người, thuận tiện nhìn xem thực lực thật sự ở bên kia ra sao.”

Khánh Trần nói.

Khánh Kỵ:

“Đấy chẳng phải là nguyên nhân bọn ta bảo ngươi đẻ vài đứa à?”

Khánh Trần bỗng nhíu mày.

Trong khoảng thời gian này hắn cứ có cảm giác vị gia chủ trên núi Ngân Hạnh kia dường như có thể biết trước tương lai, thậm chí là nhìn thấy được vài cảnh tượng xảy ra mai sau.

Dần dần, cảm giác này ngày một rõ ràng hơn.

Khánh Trần nghĩ đến một vấn đề, chẳng lẽ gia chủ Khánh thị nhìn thấy mình gặp bất trắc, cho nên mới tổ chức buổi xem mắt này?

Rốt cuộc trên đời này thật sự có vật cấm kỵ có khả năng tiên tri, ít nhất Hộp khăn giấy rút trong tay Jinguji Maki có thể!

Khánh Trần hỏi:

“Lần này đến đấy, rốt cuộc gia chủ Khánh thị muốn ta làm gì, không thể nào chỉ là xem mắt thôi. Nhân vật tai to mặt lớn như thế giống như chúa đất Tây Nam ở thế giới này, sao lại rỗi hơi để tâm đến việc cỏn con như xem mắt này?”

“Xem mắt mà là việc cỏn con à?”

Khánh Kỵ không cho là đúng:

“Ngươi xem thường địa vị của mình quá rồi, hoàng quyền có người kế nghiệp hay không vẫn luôn là vấn đề cơ bản nhất của các triều đại. Vì ngươi vẫn chưa đặt mình vào thân phận của mình nên mới cảm thấy nó không đáng nhắc tới. Nếu thật sự không quan trọng thì ngươi nghĩ lão gia tử sẽ đưa tặng hai vật cấm kỵ liền một lúc à?”

Khánh Trần trầm tư.

Thật ra, người thật sự khiến Khánh Trần nhận ra tập đoàn tài chính nắm giữ quyền lực khủng khiếp đến mức nào là đối tượng xem mắt Lý Khả Nhu.

Dáng vẻ đối phương tâng bốc tập đoàn lên tận mây xanh, thậm chí sẵn lòng cúi xuống hôn mũi giày quyền lực mới là hình ảnh phản ánh chân thực nhất về người bình thường trong thời đại này.

Nhưng đó cũng là lý do Khánh Trần và những người khác muốn thay đổi tất cả.

Khánh Kỵ nói tiếp:

“Nhưng mục đích lão gia tử gọi ngươi về quả thật không chỉ là để xem mắt. Ví dụ như bữa tiệc tối nay, hắn cảm thấy nó rất quan trọng, cho nên chuẩn bị mấy tuần liền rồi.”

“Nội dung chính của yến tiệc hôm nay là gì?”

Khánh Trần nghi ngờ:

“Muốn ta tiếp xúc với những nhân vật cốt cán của Khánh thị à?”

“À, cái này không quan trọng lắm.”

Khánh Kỵ nói:

“Khi nào bữa tiệc kết thúc, ngươi sẽ hiểu thôi.”

Khánh Trần nói:

“Các ngươi có nghĩ đến việc thật ra ta không có cảm giác gì với Khánh thị không. Trước khi ra đi, ca ca chưa bao giờ bảo ta trở về Khánh thị, hắn cũng không muốn trói buộc ta ở lại với Khánh thị.”