Nhưng nó cũng có nét nữ tính riêng mà tuổi tác ban tặng cho nàng. Với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, đôi môi đỏ và làn da ngọc bích, có lẽ nàng là người phụ nữ đẹp nhất trong toàn bộ Liên tộc.
Liên Tâm đã tham gia nghi thức tẩu hôn, nhưng dù nàng có xinh đẹp đến mấy, chỉ vì quá lạnh lùng trong những bữa tối lửa trại nên không một người đàn ông nào dám chọn nàng.
Bây giờ Xích Tâm Cổ đột nhiên bị Zard cướp đi, nàng luôn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Nếu không thấy Zard trong tầm mắt chỉ một chút thôi, nàng liền muốn quay lại xem Zard đang làm gì, lại bày trò ngốc nghếch gì rồi.
Trước đó, nàng còn nghĩ Zard thật ngốc, nhưng bây giờ nàng lại nghĩ rằng hắn thật ngây ngô và dễ thương, rất khác với những người đàn ông khác...
Lúc này, Zard đột nhiên điên cuồng lao vào trong rừng.
Người của Liên tộc giật mình, họ lùa các xác vàng nhanh chóng đuổi theo, Trần Gia Chương mắng:
"CMN ngươi lại dám bỏ chúng ta mà chạy một mình!"
Vẻ mặt của Liên Tâm trở nên lạnh lùng, nàng nhìn về phía Zard đang chạy đi, trong lòng thầm nghĩ đàn ông thực sự chẳng khác gì nhau.
Nhưng trước khi nàng quyết định giết Zard, nàng thấy đối phương đi vòng một vòng lớn và chạy lại với một bó hoa. Zard đưa nó cho Liên Tâm:
"Đây, cho nàng."
Liên Tâm sững sờ:
"Ngươi chạy ra ngoài chỉ để hái cho ta một bó hoa?"
"Ừ, nó xinh mà, các ngươi ai cũng xinh đẹp."
Zard cười tủm tỉm.
Liên Tâm quay mặt đi, lạnh lùng nói:
"Lời ngon tiếng ngọt."
Nhưng nàng nói xong vẫn cầm lấy hoa nói:
"Lần sau đừng hái hoa này nữa, lá của nó có độc...Này, ngươi có sao không?"
Hắn vui vẻ cười nói:
"Ta là dị năng giả nguyên tố thổ, không sợ bị thương không sợ độc tố, chỉ sợ lửa."
Liên Tâm hỏi hắn:
"Ngươi nói cho ta biết nhược điểm của ngươi như vậy, không sợ ta nướng ngươi lên trên lửa à?"
Zand nói:
"Ngươi sẽ không làm thế."
Vừa nói xong hắn liền dẫn Tiểu Vũ đi sang chỗ khác chơi. Mãi cho đến lúc này, cái xác vàng của Liên tộc đuổi theo một vòng lớn mới trở về, suýt chút nữa đã chạy mất!
Những người Liên tộc thì thầm bên cạnh Liên Tâm:
"Hắn chạy nhanh đến mức xác vàng cũng không đuổi kịp, là một cao thủ tuyệt đối. Nhưng tại sao hắn lại quay trở lại?"
Sự việc này đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Liên Tâm, nếu Zard hung mãnh như vậy có nghĩa là nếu Zard thực sự muốn bỏ chạy hắn chắc chắn có thể chạy thoát.
Đối phương không phải bị bắt trở về, mà là hắn tự muốn trở lại. Liên Tâm nói:
"Không sao đâu, hắn chỉ là một kẻ ngốc, chỉ chạy quanh chơi đùa thôi, không cần quan tâm tới hắn."
"Á, tộc trưởng, sao ngươi lại cầm thực cốt hoa vậy, tay ngươi đã tím tái cả rồi."
Người trong tộc kêu lên.
Liên Tâm lại không chút hoang mang lấy thảo dược từ trong tay nải ra, bình tĩnh bôi lên chỗ bị lá cây làm bị thương, nhưng không hề có ý định vứt bó hoa đi, nói:
"Tiếp tục đi thôi."
Lúc này, Zand lại đi tới:
"Đúng rồi, sau khi ăn xong Xích Tâm Cổ, có phải ta đã trở thành người của Liên tộc không?"
Liên Tâm cầm thực cốt hoa, chần chừ một lúc:
"Phải."
"Vậy có phải ta cũng phải đổi tên không?"
Zard nói:
"Nếu mang họ Liên, vậy ta lấy tên Liên Ngẫu được không, hoặc là Liên Hoa Thanh Ôn Giao Nang."
"Hay thôi ngươi đừng đổi nữa."
Liên Tâm nói.
"Được rồi, nghe nàng cả."
Zard cười vui vẻ:
"Còn bao lâu nữa mới đến làng của nàng?"
Liên Tâm bình tĩnh trả lời:
"Còn ba ngày nữa."
Zard suy nghĩ một lúc:
"Vài giờ nữa ta phải trở lại thế giới biểu rồi, lần sau quay trở lại ta sẽ mang cho nàng vài món ngon. Làng các nàng có thiếu gì không, ta mang đến luôn."
Liên Tâm thắc mắc nói:
"Có gì ngon?"
"Cũng nhiều lắm, hoa cần sa, bánh chiên tráng mạch nha, giò hầm, đầu thỏ cay, chân gà da hổ...còn nhiều lắm, các ngươi có ăn cay được không, nếu có thể, ta sẽ mang một số nguyên liệu nấu lẩu tới!"
…
“Dù sao ngon là được.”
Zard vui vẻ:
“Về sau mỗi lần đến thế giới trong ta đều sẽ mang đồ ăn vặt ở bên kia cho ngươi, cơ thể ta có thể chứa được nhiều lắm.”
Liên Tâm vốn định đồng ý, bỗng dưng lại sửa miệng:
“Ta không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng nếu ngươi muốn mang thì mang đi, không ai ngăn được ngươi.”
Đột nhiên.
“Ta khát, cho ta uống nước.”
Trần Gia Chương thấy hai người có vẻ tình tứ với nhau bèn gào lên quấy rối:
“Tiểu Bảo, ngươi bảo kim thi buông ta ra đi! Dù sao ta già khú đế thế này rồi muốn chạy cũng không thoát!”
“Không được gọi ta là Tiểu Bảo!”
Liên Tâm dừng lại, đăm chiêu nhìn Trần Gia Chương:
“Quả thật ngươi không còn phong thái năm xưa nữa rồi, nếu đã chạy đi, nếu đã nói muốn theo đuổi giấc mơ của mình vậy thì tại sao còn giày xéo bản thân thành ra thế này? Nếu đã lựa chọn vứt bỏ mẹ ta thì ngươi phải có cuộc sống mỹ mãn mới đúng, bằng không những gì mẹ ta hy sinh đều thành phí công vô ích cả sao?”