Khoan đã, có phải nàng đột phá cấp A rồi không, nếu không sao có thể bay nhanh như thế được?
Trần Gia Chương nhìn Đại Vũ:
“Đồ hai mặt.”
Đại Vũ cưởi khẩy:
“Ngươi cho rằng giải thích giúp hắn là xong à? Tiểu cô nương của Hỏa Đường cũng đi đến thành phố số 5 đấy, ta rất chờ mong họ chạm mặt, không biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì. Đi thôi, đi nhanh thì tối nay có thể đến khu dân cư, đỡ phải ngũ bên ngoài.”
Ngay lúc này.
Trong hoang dã, Tần Dĩ Dĩ chạy băng băng cả một ngày, cuối cùng cũng thấp thoáng thấy được thành phố số 5.
Nàng ngồi trên sườn núi, lấy một miếng thịt bò khô trong tay nải mình mang theo ra bắt đầu ăn.
Ăn xong, nàng sửa sang áo quần trên người mình một cách nghiêm túc, nhưng dù nàng làm thế nào thì quần áo vẫn lấm lem bùn đất vì bôn ba cả ngày.
Nàng ảo não, rồi nàng kiểm tra thỏi vàng trong tay nải, xem ra chỉ có thể vào thành phố mua quần áo mới.
Trong tay nải còn có thẻ ID công dân Liên Bang của nàng, đã lâu rồi nàng chưa dùng đến đó. Ở trong hoang dã thời gian dài, dường như nàng đã trở thành người hoang dã thật rồi.
…
Đếm ngược 42:00:00.
Trên ghế sofa, Khánh Trần mở mắt ra, điện thoại bên cạnh hắn nhấp nháy, tin nhắn Khánh Kỵ gửi tới hiện lên trên màn hình:
“Nửa tiếng nữa sẽ có ô tô đến dưới nhà đón ngươi đi xem mắt.”
Khánh Trần nhìn đồng hồ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bây giờ mới 6 giờ, trời còn chưa sáng hẳn mà mình đã phải đi xem mắt rồi ư?
Có cần sắp xếp thời gian gấp vậy không hả?
Chẳng lẽ không thể bố trí thời gian xem mắt bình thường một chút được à? Giờ này đi xem mắt, ai không biết còn tưởng Khánh thị an bài âm hôn cho hắn!
Hắn vội vệ sinh cá nhân, đang rửa mắt thì cửa bên ngoài mở ra.
Một người đàn ông trung niên diện mạo chất phác đẩy cửa vào, hắn chỉ mỉm cười chào Khánh Trần rồi bắt đầu quét tước.
Đối phương làm việc tỉ mẩn, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào trong phòng.
Khánh Trần nhổ bọt kem đánh răng ra:
“Xin hỏi...ngươi đang làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên lấy một chiếc màn hình tinh thể lỏng ra cho Khánh Trần xem, trên đó viết: Ta là người hầu của trang viên Ngân Hạnh, hàng ngày đến đâu dọn dẹp nhà cửa. Thiếu gia, xe đã đến dưới nhà, ngài có thể đi bất cứ lúc nào ngài muốn.
Đây là lần đầu tiên Khánh Trần được thấy người hầu câm trong truyền thuyết, và cũng là lần đầu được gọi là thiếu gia, hắn hỏi với vẻ tò mò:
“Các ngươi bị Khánh thị hạ độc thành người câm à?”
Người hầu câm dở khóc dở cười, hắn viết trên màn hình tinh thể lỏng:
“Bọn ta đều là binh sĩ trong tập đoàn của Liên Bang, trong một lần tác chiến dã ngoại đã bất cẩn uống phải nguồn nước bị ô nhiễm bởi vũ khí sinh học của Jindai, cuối cùng trong một tiểu đoàn 500 binh sĩ chỉ cứu sống được 61 người, tuy nhiên tất cả đều trở thành người câm. Vốn dĩ bọn ta phải xuất ngũ, nhưng lão gia điều bọn ta đến trang viên Ngân Hạnh, thành người hầu ở đó.”
Khánh Trần gật đầu:
“Thì ra là thế, à mà...gia chủ của Khánh thị là người như thế nào?”
Nô bộc câm không trả lời nữa, hắn chỉ nở nụ cười thật thà, bắt đầu quét dọn tiếp.
Những người này trung thành tuyệt đối với gia chủ Khánh thị, phụ trách toàn bộ công việc vặt vãnh trong trang viên Ngân Hạnh. Những năm qua, họ là những người chịu trách nhiệm trông nom căn phòng này.
Khánh Trần đeo khẩu trang quay người đi ra ngoài, tình cờ gặp được cô con gái nhà hàng xóm. Hai người họ đồng thời đi vào thang máy mà không chào hỏi nhau một câu.
Cô gái ăn áo xẻ ngực, trên ngực còn xăm một con bướm, tóc nhuộm màu hồng, trông...cực chất.
Trong thang máy, cô gái nhìn về phía Khánh Trần với vẻ điềm nhiên như không:
“Đừng có mà lân la làm quen với mẹ tôi, nghe rõ chưa?”
Thậm chí Khánh Trần còn không liếc nàng lấy một cái, khi thang máy xuống đến nơi hắn nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong bãi đỗ xe dưới tòa nhà, Khánh Kỵ ngồi trong một chiếc xe bán tải lỗi thời:
“Lên xe.”
…
Khánh Trần ngồi vào xe bán tải, hỏi:
“Sao lại đi chiếc xe bán tải nát thế này? Sợ có người ngấp nghé thân phận và của cải của ta à? Chiêu gì cũ mèn.”
Khánh Kỵ nhìn hắn:
“Gặp gái nhà giàu dùng xe rởm, gặp gái bình dân đi xe sang, mục đích là để thử lòng, thủ đoạn tuy cũ nhưng hữu hiệu. Có điều ta đi chiếc bán tải này là vì trước nay đều dùng nó, lái thuận tay.”
“Lòng người không chịu nổi thử thách.”
Khánh Trần bĩu môi.
“Thế nên những người có thể vượt qua cám dỗ mới đáng quý.”
Khánh Kỵ bình tĩnh nổ máy:
“Cô gái tên Tần Dĩ Dĩ kia không tồi, ta có thể thấy được nàng không hề để ý đến thân phận và tiền tài của ngươi. Hỏa Đường và Khánh thị có quan hệ chặt chẽ, ngươi cưới thần nữ duy nhất của Hỏa Đường chẳng khác nào lấy được Hỏa Đường về tay. Họ ở hoang dã, sẽ không ảnh hưởng gì đến hệ thống quyền lực trong Khánh thị, như thế rất tốt.”
Khánh Trần thấy bất lực, nói:
“Ngài tập trung lái xe đi...Đúng rồi, hôm nay ta phải xem mắt với bao nhiêu người?”
“32 người.”
Khánh Kỵ trả lời.