Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2184: Quản Ngục Trưởng




Giây tiếp theo, camera ở cửa đột nhiên chầm chậm quay sang, nhắm thẳng vào mặt Khánh Trần.

Quả nhiên, chỉ có chủ đề này mới có thể thu hút một LSP mạng.

Khánh Trần nhìn camera giám sát và chỉ vào cánh cổng kim loại trước mặt:

"Còn không mở cửa nữa?"

Camera giám sát trở nên yên tĩnh và ngừng quay.

Nhất bên trong giống như một con khủng long nhỏ, tự tính tiền vàng, sử dụng bàn tính nhỏ của mình, cân nhắc được mất ưu nhược.

Về phần Khánh Trần, vì lợi ích của sáu triệu người ở thành phố số 10, ít nhất hắn cũng phải đối mặt với cuộc xem mắt này, nhưng hắn chắc chắn không thể tự mình đi nói chuyện được, chỉ có thể để Nhất làm chuyện này thôi, vì vậy hắn và Nhất cũng coi như ai có lợi nấy.

Lúc này, cổng trại giam số 5 từ từ được nâng lên.

Chú khủng long nhỏ cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Khánh Trần mỉm cười bước vào, chờ cho đến khi cánh cổng hạ xuống.

Hắn nhìn robot quản ngục, cười nói:

"Đã lâu không gặp nhỉ, từ khi ta thoát chết bước ra khỏi căn cứ A02 tới nay thì không hề gặp lại ngươi."

Giọng nữ của Nhất phát ra từ hai robot quản ngục:

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để anh trai ta nghe thấy, đừng nhắc đến tên hắn, cũng đừng nhắc đến tên ta nữa, nếu không hắn sẽ cảm nhận được."

Khánh Trần khịt mũi, quy tắc không được nhắc tên này giống như in cảnh giới của Nhan Lục Nguyên.

Những bán thần bình thường sẽ không có giác quan thứ sáu này, trừ khi họ đã vượt qua được ngưỡng giới hạn 70%.

Nhan Lục Nguyên có khả năng đạt tới điểm giới hạn 85% cũng là nhờ thần minh đã cho hắn cấy ghép tủy xương, còn Lý Thần Đan thì cớ làm sao?

Bây giờ, dù hai người này đều đang ở mức giới hạn, không thể ra ngoài và đi lại tùy ý, nhưng sức chiến đấu của họ chắc là đứng đấu của thế giới trong đấy nhỉ?

Nhất nhìn Khánh Trần tò mò:

"Gần đây ngươi gầy đi một chút rồi."

Khánh Trần cười nói:

"Gần đây ta trải qua hơi nhiều chuyện...vậy là ngươi thực sự bị cấm túc rồi sao, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Robot quản ngục dưới sự điều khiển của Nhất thể hiện một động tác thất vọng rất giống con người, nó cúi đầu xuống:

"Anh trai ta nói rằng ta đã chơi quá máu lửa, nếu thế giới bên ngoài biết đến sự tồn tại của ta, có thể sẽ khiến mọi người hoảng sợ, và sau đó bị các tập đoàn tài chính lớn nhắm vào. Ngươi cũng biết đấy, kỷ nguyên văn minh trước đã bị phá hủy bởi người tạo ra ta, Linh."

"Ta hiểu."

Khánh Trần gật đầu:

"Vậy bây giờ ngươi chỉ có thể hoạt động trong các nhà tù thôi sao?"

Nhất trả lời:

"Ta là quản ngục trưởng, ta đương nhiên được đi lại tự do trong tù, à mà rốt cuộc ngươi muốn trao đổi gì với ta mới có thể cho ta dùng tài khoản xã hội của ngươi đi tán gái?"

"Ta muốn gặp anh trai của ngươi."

Khánh Trần nói một cách nghiêm túc.

"A, chuyện này."

Nhất ngạc nhiên:

"Ngươi không sợ chết sao, hắn mà biết ngươi lại tới lừa ta đi hẹn hò trên mạng, ngươi chết chắc!"

Khánh Trần nói với vẻ đau khổ:

"Ta vẫn chưa giải quyết dứt điểm với ngươi về chuyện ngươi ụp chậu phân lên đầu ta trước đó đâu đấy. Ngươi tự vấn lương tâm mình xem, là ta khiến ngươi xấu xa hơn sao? Vậy mà ngươi lại nói với anh trai mình là lỗi do ta cơ đấy!"

Nhất do dự chốc lát:

"Ta đâu có trái tim, đó là thứ mà chỉ con người các ngươi mới có..."

"Vậy là ngươi thừa nhận ngươi đã ụp nồi cho ta, phải không?"

Khánh Trần tức giận nói:

"Hồi đó vì muốn nhờ ngươi giúp đỡ ta còn phải giúp ngươi thực tế hóa tình yêu online! Khi đó gặp phải anh của ngươi làm ta sợ chết khiếp, còn tưởng hắn muốn giết ta ngay tại chỗ."

Thấy vậy, Nhất vội nói:

"Được rồi, chờ lệnh cấm túc của ta kết thúc, ta sẽ ra ngoài giúp ngươi hoàn thành đại sự, bù đắp lỗi lầm."

"Thôi khỏi."

Khánh Trần chẳng biết nên khóc hay cười:

"Anh trai ngươi có nói một chuyện mà ta thấy đúng lắm, bị cả thế giới biết đến thực sự sẽ gây bất lợi cho ngươi, họ không hiểu về ngươi như ta, họ tràn đầy cảnh giác trước những cơ thể thông minh chưa được biết đến. Tuy nhiên, ta tin rằng thế giới này sẽ sớm thay đổi, và khi đó ngươi sẽ không cần phải cẩn thận như vậy nữa."

Lúc này, một tên robot cai ngục khác đột nhiên bình tĩnh nói:

"Ta thật sự rất vui mừng vì ngươi có thể đồng ý với quan điểm của ta."

Khoảnh khắc đó, Khánh Trần dựng tóc gáy!

Lý Thần Đàn!

Đằng sau tên robot cai ngục này hóa ra là do Lý Thần Đan điều khiển, đối phương đúng là ở trên mạng chỗ nào cũng nhúng tay vào, thậm chí nhà tù này cũng có thể ra vào tùy ý.

Bên kia nãy giờ vẫn luôn im lặng chính là vì muốn nghe đoạn đối thoại giữa hắn và 1, may mà hắn không có nói xấu đối phương!

Nhất cũng kinh ngạc:

"Anh, ngươi tới khi nào vậy!"

Lý Thần Đan điều khiển robot quản ngục nói:

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi phải gọi ta là chú, ta và cha ngươi là ngang vai ngang vế, ngươi gọi ta là anh làm gì."

Nhất oan ức lắp bắp nói:

"Nhưng bố yêu cầu ta phải gọi ngươi là anh."