Jindai Unmasu không giữ được bình tĩnh khi đứng trong đống đổ nát, hắn ra sức gầm lên:
"Đạn từ đâu ra, tại sao trại căn cứ của chúng ta lại bị pháo kích? Mau đưa ta ra ngoài, ta bị gãy chân rồi!"
Những thuộc hạ còn sống vội vàng chạy tới, Jindai Unmasu là huyết thống trực hệ của gia chủ, nếu hắn chết, những người thấy chết không cứu cũng sẽ phải chôn cùng, không chỉ họ phải chết theo, mà người nhà của họ cũng phải chịu cảnh tương tự.
Chế độ liên đới này đảm bảo được an toàn cho sĩ quan chỉ huy.
Các thuộc hạ vội vàng bảo vệ Jindai Unmasu chạy ra ngoài, nhưng lửa đạn dường như giăng khắp mọi nơi, như thể họ đang ở tiền tuyến.
Khi họ đang chạy, một quả đạn đại bác khác rơi xuống bên cạnh, hàng chục người bị sóng không khí và mảnh đạn thổi văng ra ngoài, hơn 200 người bị bỏ lại trong đạo trường Tâm Cảnh, ai có thể sống sót đã là một sự may mắn vô bờ rồi.
Liên tiếp những tiếng pháo kích vang lên không dứt, trên con phố dài cách đó bảy cây số, quân đội Ảnh Tử vẫn bắn không ngừng.
Dù sao thì một khẩu súng cối cũng chẳng bao nhiêu, mỗi người bọn họ mang theo năm khẩu súng cũng không làm lỡ dở hành động, không bắn hết đạn mà rời đi, chẳng phải uổng phí mất tham số hỏa lực mà ông chủ đã đưa cho sao?
Khi người cuối cùng chỉ còn một viên đạn duy nhất, Khánh Dã lại rút ra một tờ giấy bạc nhỏ:
"Nào, quay khẩu súng cối góc 66 độ và nâng chiều cao góc ngắm lên 11 độ. Chờ đã! Chưa đến lúc! Mọi người kiểm tra lại thông số, không được để xảy ra sai sót!"
Khánh Khu nhìn trước mặt và nói:
"Trước mõm khẩu súng là hai tòa nhà đấy, chúng cách nhau rất gần, hơn nữa những viên đạn này sẽ bắn đến đâu?"
Khánh Dã nói:
"Ta cũng không biết, ông chủ không nói, chúng ta cũng không dám hỏi. Ông chủ chỉ dặn dò rằng phải thay đổi các thông số cho chính xác, nếu không sẽ vô tình làm bị thương dân thường."
"Được rồi."
Khánh Khu đột nhiên nói:
"Nghe theo ông chủ."
Khánh Dã đột nhiên nói:
"Đếm ngược, 321! Bắn!"
Pằng…pằng…pằng!
Đạn pháo xẹt qua bầu trời, xuyên qua khe hở vài mét giữa hai tòa nhà rồi bắn thẳng lên trời.
Khánh Dã nói:
"Vứt súng cối đi, mọi người theo ta chạy hết tốc lực về hướng 3 giờ, nhất định phải tới vị trí chiến đấu dự kiến trong vòng 20 phút!"
Ở bên kia, Jindai Kura vừa liếc nhìn thời gian vừa phá vòng vây.
Thời gian không còn nhiều!
Hắn đột ngột bùng nổ, Dodomuki mở đường bằng thế giới Thập Phương với cái giá phải trả là phải tiêu hao năng lực của chính hắn.
Thương Long màu trắng dùng cơ thể của mình để vây quanh bảo vệ hắn, cả Âm Dương Sư và thức thần đều bật chế độ chạy trốn bất chấp.
Sau khi đi qua một khu vực nào đó, Jindai Kura mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khánh Trần hứa với hắn rằng chỉ cần hắn đến được đây, những đội quân đuổi theo phía sau sẽ bị cắt đuôi.
Nhưng mà Khánh Trần không hề nói cho hắn biết những tên lính đuổi theo bị cắt đuôi như thế nào.
Jindai Kura quan sát xung quanh, này, còn quân tiếp viện đã hứa thì sao? Khánh Trần, ngươi nói lời không giữ lời!
Hắn còn chưa kịp hiểu thì đã nghe thấy một âm thanh răng rắc trong không khí.
Ầm ầm, đường phố bị nổ tung bởi những viên đạn súng cối được bắn từ xa, Jindai Kura quay đầu nhìn lại, những kẻ truy đuổi phía sau hắn đã bị nổ cho lật nhào.
Cùng lúc đó, trong ống cống nước thải, Pháp Ngoại Cuồng Đồ Chương Tam nhìn tấm lưới kim cương chắn trước mặt, có hơn chục tấm lưới kim cương được dùng đặc biệt để ngăn Phụ Huynh lẻn vào từ đây.
Lưới kim cương cũng được kết nối với một chiếc còi báo động, một khi một sợi dây kim cương nào đó bị đứt, nó sẽ ngay lập tức cảnh báo cho các quân đội cảnh vệ gần đó.
Tiểu Tam không hấp tấp phá hủy nơi này, vì đây cũng nằm trong kế hoạch của ông chủ.
Hắn liếc nhìn đồng hồ và đi đến chỗ ống cống- có lẽ chính là lúc này.
Giây tiếp theo, âm thanh rền vang như tiếng sấm sét trong đám mây đen đung đưa đến nghẹt thở.
Đó là âm thanh của những vụ nổ súng cối, cuối cùng vượt qua khoảng cách hàng chục km rồi truyền đến tận đây.
Tiểu Tam biết rằng thời gian đã đến.
Quân đội cảnh vệ trên vùng hoang dã bắt đầu được điều động đến thành phố, còn Tiểu Tam ở dưới mương nước thải thì mở ba lô và cài hai quả bom điều khiển từ xa vào lưới kim cương.
Hắn lùi lại phía sau, ầm ầm, nước thải và bùn bắn tung tóe, khói bay đầy không gian.
Đến khi khói tan hết thì tất cả các lưới kim cương bên trong đã bị phá hủy.
"Đi thôi anh em."
Tiểu Tam vẫy vẫy tay, bầy gián theo hắn đi vào trong.
Khi quân đội cảnh vệ nhận thấy có người xâm nhập vào đây thì lũ gián đã trốn hết trong hệ thống xử lý rác của thành phố số 2 để ăn rác, còn Tiểu Tam cũng trở thành một người bình thường, ẩn nấp trong thành phố đó, chờ lệnh kêu gọi tiếp theo của Phụ Huynh.
Từ đầu đến cuối, các đội xâm nhập và hành động song song nhiều tuyến ở thành phố số 2 không hề liên lạc với nhau hay gặp mặt nhau, mọi người chỉ dựa vào các mốc thời gian do Khánh Trần dự trù và hoàn thành nên một sự phối hợp hoàn hảo.