Trong kho dữ liệu u ám của phòng thí nghiệm, Trần Gia Chương nhìn Khánh Trần với vẻ mặt quái dị. Kỵ Sĩ biết bí mật của con đường thành thần, trong những lời trêu đùa vô liêm sỉ của mấy lão già ở khu cấm kỵ, thành thần luôn là một trong những lựa chọn của họ…
Theo cách nói của đám người đó thì là “nếu không phải không mắc bệnh ung thư thì bọn ta cũng có thể thành thần rồi đấy, đáng tiếc, Nhâm Tiểu Túc vớ bở”.
Lúc này không nói đến số ít Kỵ Sĩ chết vì ung thư.
Trước kia, sau khi sư thúc của Trần Gia Chương, Lý Thúc Đồng mắc bệnh ung thư, mọi người cũng thử tìm kiếm cách Nhâm Tiểu Túc từng dùng năm xưa, nhưng họ không tìm được Chân Thị Chi Nhãn màu đen, cũng không tìm được phương pháp khoa học giúp người bệnh tồn tại cùng với tế bào ung thư.
Không còn cách nào khác, mọi người đành phải từ bỏ, sau đó nhìn đồng môn của mình được chôn cất ở khu cấm kỵ số 002.
Hiện tại nếu có Kỵ Sĩ bị ung thư, có lẽ không cần quá tuyệt vọng nữa.
Trần Gia Chương nhỏ giọng:
“Bây giờ chỉ còn thiếu Chân Thị Chi Nhãn màu đen.”
Khánh Trần nhìn đối phương với vẻ ngạc nhiên:
“Chân Thị Chi Nhãn màu đen....ta có này.”
Trần Gia Chương:
“???”
Khánh Trần cười nói:
“Nó vẫn luôn nằm trong tay tổ chức Người Bàng Quan, hiện nay thuộc về ta. Tuy có người mượn dùng sáu tháng, nhưng sáu tháng sau vẫn phải trả lại. Nếu không sư bá tìm nơi nào có bức xạ mạnh thử xem?”
Trần Gia Chương nghẹn họng không trả lời được, đã nói đến mức này rồi mà mình không bị ung thư thì hình như không hợp lý lắm.
Chẳng qua hắn không hiểu được chuyện gì xảy ra với vị sư diệt này của mình, thứ mà các Kỵ Sĩ từng tha thiết mơ ước dường như chẳng là gì với hắn cả.
Vật cấm kỵ, cho đi hết món này đến món khác.
Đồ đệ, nuôi hết lứa này đến lứa khác.
Thậm chí bây giờ còn thu thập đủ các mảnh ghép của con đường thành thần.
Lúc này Trần Gia Chương vẫn còn chưa biết, mấy ông già trước kia chuyên gây khó dễ cho mình và Lý Thúc Đồng nay đã bị Khánh Trần bắt bí bằng món nợ vật cấm kỵ kếch xù lãi mẹ đẻ lãi con rồi...
Nếu Trần Gia Chương biết, có lẽ sẽ hâm mộ chết đi được.
Đại Vũ nói với giọng nghi ngờ:
“Hai người đang thì thầm to nhỏ gì đấy, thành thần? Các ngươi cũng muốn thành thần à? Nằm mơ giữa ban ngày à.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Ta tiếp tục sửa sang lại tài liệu.”
Con ngươi của hắn bỗng co lại, đồng tử tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, giống như có dòng sông ánh vàng rực rỡ chảy xiết trong sâu thẳm đôi mắt kia.
Khánh Trần nói:
“Tồn tại cùng với ung thư....máu của thần....con đường an toàn....khoan, còn có một thông tin quan trọng, thuốc biến đổi gen!”
“Hỏa Chủng muốn lấy gen từ máu của thần linh, cải tiến thuốc biến đổi gen, tất cả thuốc biến đổi gen của họ đều có tác dụng phụ, có thể tăng sức mạnh của con người lên cấp A nhưng phải trả một cái giá đắt là không một ai có thể sống qua 40 tuổi. Tiến sĩ P tuyên bố mình đã tìm được bí mật trong máu của thần, nhưng....nghiên cứu bị gián đoạn.”
Trong đống tài liệu này không hề có bất kỳ thông tin liên quan nào sau đó, chứng tỏ tiến sĩ P vừa mới bắt đầu nghiên cứu cái này thì các phòng thí nghiệm của công ty Hỏa Chủng đã xảy ra vấn đề.
Nhưng thông tin ghi lại trong tài liệu giống với những gì nhà khoa học số 2 được họ đón về đã nói, muốn tìm ra điểm đột phá của thuốc biến đổi gen cấp A cần phải có máu của thần linh.
Lúc trước, Khánh Trần cung cấp máu của mình cho nhà khoa học số 2, nhưng hắn chỉ dung hợp máu của thần, đối phương phải chọn ra gen của thần linh từ đoạn gen phức tạp, khối lượng công việc rất lớn, chỉ riêng việc giải trình tự gen một lần nữa cũng đã mất hơn một năm.
Hiện tại, nếu có thể tìm được máu thần trong căn cứ của Hỏa Chủng, vậy thì thành phố số 10 sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra được thuốc biến đổi gen cấp A.
Khánh Trần kiểm tra lại những gì thu hoạch được lần này: Đầu tiên là công nghệ tồn tại cùng với ung thư, chẳng qua công nghệ này sẽ khiến mục tiêu thí nghiệm lâm sàng trở thành thực thể phi nhân loại với làn xám: cực kỳ hung hãn, giống xác sống.
Thu hoạch thứ hai là máu của thần linh.
Thứ ba là cách bào chế thuốc biến đổi gen cấp A.
Hiện tại những thứ này vẫn còn bị khóa trong khu vực A1.
“Đi thôi.”
Khánh Trần nói:
“Đại Vũ, ngươi giúp ta cất tài liệu vào trong nhẫn không gian đi.”
Đại Vũ khó hiểu:
“Sao ta cứ có cảm giác cái nhẫn không gian này là ta đang đeo hộ ngươi thế, tại sao cái gì cũng nhét vào nhẫn của ta? Nếu không ta tặng nó cho ngươi nhé?!”
Khánh Trần kiên nhẫn an ủi:
“Cũng không phải không được...”
Đại Vũ liếc xéo hắn một cái:
“Nghĩ hay nhỉ!”
Mọi người đi đến khu vực A1.
Không bao lâu sau khi họ rời đi, cánh cửa của kho dữ liệu đột nhiên đong đưa trong bóng tôi, giống như có thứ gì đó đi qua và đụng phải nó.