Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2131: Ngũ Bức Lâm Môn




Đại Vũ khó hiểu:

“Ngươi muốn làm gì?”

Khánh Trần suy nghĩ, rồi nói:

“Cướp đặc sản của Trần thị.”

Đại Vũ:

“?”

Lúc này, các binh sĩ Trần thị phấn chấn trở lại, bán thần nhà mình ra tay rồi!

Họa sĩ Trần thị đứng lẫn trong đám đông và gào lên:

“Ông chủ, giết họ!”

Cuối cùng trận chiến cũng chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, bán thần hành động, tất cả họ đều có thể sống sót!

Nhưng họa sĩ Trần thị đang gào dở thì bỗng nhiên quay đầu lại và trông thấy một bóng dáng đen sì đứng sau lưng, chém một nhát đao lên động mạch chủ trên cổ của hắn với tốc độ cực nhanh.

Họa sĩ Trần thị trợn trắng mắt, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh:

“...”

Sao còn có thứ quái quỷ gì nhằm vào mình vậy?!

Họa sĩ Trần thị bị Đại Vũ tra tấn đến mức suy nhược thần kinh, gần như quên mất kẻ địch trong khu cấm kỵ này không chỉ có mình đối phương!

Binh sĩ Trần thị thấy bóng đen kia thì kinh hãi không thôi, họ ngắm trúng rốn của bóng đen và xả súng, nhưng rồi họ phát hiện hành động này không có tác dụng gì cả.

Bắn hết đạn rồi mà bóng đen vẫn chẳng xi nhê gì.

Quái lạ, chẳng phải rốn là điểm trí mạng của bóng đen sao, lẽ nào tin tức này là giả?

Khi các binh sĩ đang sợ hãi, bóng đen không quần nhau với họ mà khiêng họa sĩ Trần thị lên rồi bỏ chạy.

Bính sĩ Trần thị:

“???”

Cái quái gì vậy, sao lại đến cướp người?!

Trên chiến trường bên cạnh.

Chỉ một lúc, 24 bức tranh cấp A đã bị Lakshmi giết mất 8 bức.

Nghiền áp, lần này Đại Vũ bị đối phương nghiền áp.

Thần Nữ, Hàng Ma Kim Cang, Lý Thúc Đồng bắt đầu chia nhau ra chạy trốn.

Nhưng Lakshmi đã đuổi theo và giết chết từng thần Phật chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi.

Trần Dư điều khiển nàng bước đi chậm rãi trên chiến trường, nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh.

Đến khi Trần Dư muốn tìm họa sĩ Trần thị dò hỏi tình hình cụ thể, hắn phát hiện đối phương đã biến mất!

Lakshmi bỗng quay đầu lại nhìn hướng bắc, tức tốc đuổi theo.

Trong khu cấm kỵ, họa sĩ Trần thị rơi vào tình trạng hôn mê, Cắt Bóng đen thui khiêng hắn chạy băng băng về cửa hang số 4, xuyên qua Thủy Liêm Động chảy xiết kia.

Khánh Trần hô tô:

“Đi mau, đi mau, tranh của Trần Dư đuổi theo phía sau rồi, nếu ngươi không đi thì không kịp nữa đâu.”

Đại Vũ và đại trưởng lão ngớ ra, sao lại cướp người về thế này?!

Trước đó khi Khánh Trần nói muốn cướp đặc sản của Trần thị, họ còn chưa hiểu ra sao.

Bây giờ nghĩ lại, họa sĩ đúng là đặc sản của Trần thị mà.

Đại Vũ nhìn họa sĩ nọ, tức khắc kinh ngạc không thôi:

“Vậy mà lại là Trần Phong...Đó chính là đại tướng dưới trướng Trần Dư.”

“Ta quan sát rất lâu mới phát hiện ra hắn trong đám đông đấy.”

Khánh Trần cười vui vẻ:

“Mang về thẩm vấn, để xem có niềm vui bất ngờ nào không, tước tiên hỏi rõ vị trí của Trần Dư.”

“Khoan đã, họa sĩ Trần thị toàn mấy kẻ hèn nhát thôi, dễ thẩm vấn, nhưng mà ngươi tra hỏi vị trí của Trần Dư làm gì?”

Đại Vũ tỏ vẻ nghi ngờ:

“Không phải là ngươi định đi giết hắn đấy chứ?”

Khánh Trần cười nói:

“Ta không lỗ mãng như thế.”

Nói xong, Khánh Trần dẫn trước chạy vào hang động đá vôi, sợ mình chạy chậm bị Lakshmi giết chết.

Mọi người vừa mới tiến vào hang động năm phút, Lakshmi đã xông vào thác nước, Trần Dư điều khiển nàng nhìn xung quanh, thấy lối ra vào có đến vài lối rẽ, hoàn toàn không biết được nhóm Khánh Trần rời đi bằng con đường nào.

Hang động đá vôi thiên nhiên này là nơi trú ẩn tốt nhất của nhóm Khánh Trần. Dù Lakshmi lợi hại đến đâu, một khi đi nhầm đường thì vẫn không thể tìm thấy tung tích của đối phương.

Lakshmi đi tới đi lui trong hang động, tìm hơn nửa tiếng mà vẫn không thu hoạch được gì.

Trên khí cầu máy cấp Giáp, Trần Dư cười gằn, không ngờ mình lại phải chơi trò mèo vờn chuột với những kẻ hèn nhát này.

Hắn mở kênh liên lạc, hỏi:

“Khi nào bức tranh Ngũ Bức lâm môn mới hoàn thành?”

Một họa sĩ trên khí cầu máy cấp Ất trả lời:

“Ông chủ, nhanh nhất cũng phải đợi năm ngày nữa.”

“Ta không chờ được lâu như thế.”

Trần Dư nói với giọng điệu bình tĩnh:

“Không cần vẽ đẹp quá làm gì, cũng không cần chúng có sức chiến đấu, có thể thăm dò hang động đá vôi dưới lòng đất là được. Các ngươi yên tâm vẽ tranh, hiện tại ta đã thả tranh của mình ra, họ không dám gây sự...”

Nói xong, Trần Dư định bụng vẽ tiếp bức tranh Hỏa thần Chúc Dung trước mặt.

Nhưng hắn chợt ngẩng phắt lên và nhìn thấy chín Thần Nữ nắm tay nhau bay đến qua kính chắn gió của khí cầu máy cấp Giáp.

Trần Dư nhướng mày.

Hắn vừa mới nói đối phương không dám làm gì nữa, kết quả Trần Vũ còn to gan hơn hắn nghĩ, dứt khoát từ bỏ việc công kích tập đoàn quân Trần thị, chuyển sang tấn công hắn...

Ngay sau đó, chín Thần Nữ cách xa nhau ra, họ khiêng súng chống tăng RPG trên vai, tất cả nòng súng ngắm thẳng khí cầu máy và bóp cò...

Oành, oành vài tiếng, đạn xoay tròn khi ra khỏi nòng kèm theo màn khói trắng.

May sao Lakshmi về kịp lúc, đánh bay những đầu đạn kia rồi giết chết các Thân Nữ, bằng không bán thần Trần thị đã rơi vào tình cảnh quẫn bách rồi!