Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2128: Không Hóa Thành Thực Thể Được




Đại Vũ nén giận:

“Làm gì cũng phải từ từ, giết địch phải giết từng tên một, tuy thần Phật trong tranh lợi hại nhưng cũng không có năng lực gây sát thương diện rộng.”

Khánh Trần sửng sốt:

“Ngươi dùng thần Phật trong tranh giết từng người từng người một như thế thôi à?”

“Không làm thế thì làm gì?”

Đại Vũ hỏi lại.

“Sao ngươi không vẽ thần Phật nào có năng lực đặc biệt ấy, ví dụ như Hỏa thần Chúc Dung, Thủy thần Cộng Công, với cả Lôi thần.”

Zard vui vẻ nói:

“Vẽ Thanos, búng tay một cái.”

Đại Vũ gào lên:

“Đây không phải là một hệ thống, được chưa?! Hơn nữa chỉ có bán thần mới vẽ được những tác phẩm có năng lực đặc biệt thôi, bằng không ngươi vẽ sinh vật đặc biệt như Tam Túc Kim Ô, ngọn lửa của nó cũng chỉ bốc cháy được trong thời gian ngắn thôi, trừ phi nhằm vào Zard, không thì chẳng có tác dụng gì hết, sức chiến đấu cũng không kéo dài được lâu.”

“Ta hiểu rồi.”

Khánh Trần nói:

“Khoan đã, trong phòng an toàn...Hỏa Đường tích trữ bao nhiêu vũ khí như thế, lẽ nào ngươi không nghĩ đến việc dùng chúng à? Ta thấy súng ống đạn dược trong mấy hòm gỗ ấy ít nhất cũng đủ để phân phát cho quân số của một lữ đoàn rồi, tất cả đều là súng tự động, hơn nữa còn có rất nhiều lựu đạn, thậm chí còn có sáu khẩu súng Gatling. Sao ngươi không dùng?”

Đại trưởng lão giật mình.

Đại Vũ cũng cả kinh.

Giọng điệu kiên định của Đại Vũ ban nãy lại xìu xuống:

“Nào có thần Phật cầm vũ khí hiện đại bao giờ...”

Khánh Trần dở khóc dở cười.

Ngươi không nghĩ ra thì nói là không nghĩ ra đi.

Đại Vũ không phải người cổ hủ, khi vẽ tranh còn chọn cách có hiệu suất cao nhất, sao lại khinh thường việc sử dụng vũ khí được?

Khánh Trần nói với đại trưởng lão:

“Đại trưởng lão, nhờ ngươi đi vận chuyển những vũ khí ấy tới đây, Zard, sư bá, các ngươi cũng đi, nhiều người sức lớn, trước tiên lấy hỏa lực hạng nặng. Ngươi cầm AK, ta dùng súng trường, cố gắng phát triển sự nghiệp, lại sáng tạo vinh quang.”

Đại trưởng lão cũng không làm kiêu, bây giờ mọi người đều chiến đấu vì Hỏa Đường, nếu không còn Hỏa Đường nữa thì giữ lại những vũ khí này còn có ích gì?

Từng hòm vũ khí được chuyển đến, vải liệm cũng CD xong.

Đại Vũ lại triệu hồi 24 thần Phật trong tranh, sáu Lý Thúc Đồng nhao nhao cầm súng Gatling, ở hai bên túi áo của bộ đồ luyện công còn nhét thêm một quả lựu đạn.

Chín Thần Nữ cầm súng lửa lơ lửng giữa không trung.

Chín Hàng Ma Kim Cang không cần chày Hàng Ma nữa, dứt khoát vứt xuống đất, sôi nổi đổi sang súng tự động, trên cánh tay của họ còn treo vài quả bom năng lượng cao.

Tất cả họ hóa thân thành Nam Mô Gatling Bồ Tát, Nam Mô Bom Năng Lượng Cao Bồ Tát.

Thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Cho dù Đại Vũ là một người theo chủ nghĩa thực dụng thì khi nhìn tạo hình mới của những vị thần Phật này, hắn cũng phải cau mày:

“Trông dị quá...”

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi nói xem có hữu hiệu không?”

“Thì đúng là hữu hiệu thật...”

Đại trưởng lão cảm thán:

“Bàn về mưu cao kế lạ, chung quy Kỵ Sĩ mới giỏi ngón này nhất...Nếu năm xưa Trần Huyền Vũ của Trần thị biết được chiêu này, sợ rằng Liên Bang đổi sang họ Trần rồi.”

Trước khi Khánh Trần tỉnh dậy, đại trưởng lão mở ta mắt nhìn Đại Vũ lợi dụng bug, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Mà sau khi Khánh Trần tỉnh lại, quả thật không bình thường tí nào!

Khánh Trần nói với Đại Vũ:

“Nếu không lần sau khi vẽ tranh ngươi vẽ luôn Gatling đi, tiết kiệm được súng và đạn.”

Đại Vũ hết nói nổi:

“Không hóa thành thực thể được!”

“Thế thôi.”

Khánh Trần tiếc nuối:

“Ra tay đi, cho tập đoàn quân Trần thị một bài học, đồng thời giúp gia chủ Trần thị làm suy yếu lực lượng của Trần Dư.”

Ngay sau đó, sáu Lý Thúc Đồng cầm Gatling lao ra khỏi Thủy Liêm Động, nhóm thần Phật còn lại theo sát phía sau.

Lữ đoàn dã chiến của Trần thị tức tốc di chuyển về phía bắc, họ men theo dấu vết, nhanh chóng tìm đến cửa hang số 4.

Lữ đoàn trưởng hỏi họa sĩ Trần thị bên cạnh mình:

“Ngài xác định hắn chỉ còn chín bức tranh còn sống chứ?”

Họa sĩ Trần thị thoáng do dự, nhưng vẫn gật đầu:

“Tuy ta không tận mắt nhìn thấy hắn sử dụng hết tranh vẽ, nhưng ngươi cũng biết để sáng tác một bức tranh cần bao lâu.”

Nếu một bức tranh cần hai tháng để hoàn thành, vậy 48 bức tranh cần 8 năm.

Nếu là ba tháng thì tiêu tốn 12 năm.

Trần Vũ chưa đến 27 tuổi, cho dù hắn có được thiên phú xuất chúng, 4 tuổi bắt đầu tu luyện, 18, 19 tuổi thăng cấp A, vẽ được 48 bức tranh đã là cực hạn.

Trừ phi Trần Vũ là họa sĩ thiên tài như Trần Huyền Vũ, không cần dùng máu ngâm thuốc màu mà dùng ý chí của mình vẽ ra được thần vận chân chính.

Nhưng trên đời này chỉ có một Trần Huyền Vũ.

Hơn nữa, họa sĩ Trần thị cũng có khuyết điểm, sau khi họ thăng lên cảnh giới mới thì phải vẽ lại một lần nữa, bức tranh ngươi sáng tác khi còn ở cấp B vĩnh viễn là cấp B, thần Phật ngươi vẽ ra khi thăng lên cấp A mới là cấp A…

Bởi vậy, họa sĩ Trần thị chắc chắn Trần Vũ không còn hàng tồn nữa.