Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2125: Thảm Thiết




Trên chiến trường, họa sĩ Trần thị cúp điện thoại, thấy lại có thêm một nhóm tranh vẽ của Đại Vũ bị tiêu diệt, hắn thờ phào một hơi:

“Lục soát theo hướng họ đến đây, nhất định trong khu cấm kỵ này còn có lối ra vào hang động đá vôi khác, tìm nó cho ta...Sao lại đến nữa rồi!?”

Họa sĩ Trần thị trợn mắt há mồm nhìn Lý Thúc Đồng trong tranh lại dẫn đội ngũ đến tấn công, hắn chưa kịp hoàn hồn thì ở hướng khác lại xuất hiện một nhóm nữa cũng do Lý Thúc Đồng dẫn đầu.

Không chỉ có như vậy, ở hướng 11 giờ, lại có thêm một Lý Thúc Đồng khác xông tới từ tranh vẽ bị tiêu diệt.

Vẫn chưa hết...

Sau khi nhóm tranh đầu tiên chạm mặt bộ đội Trần thị, tất cả bức tranh của Đại Vũ phân tán trong khu cấm kỵ đều tập hợp về phía này.

Hơn nữa, những bức tranh này vừa đến là xông lên đánh luôn, hoàn toàn không được điều khiển một cách tinh tế.

Thật ra không phải Đại Vũ không yêu quý tác phẩm của mình, nếu là trong trận chiến bình thường thì hắn cũng sẽ cẩn thận, sau đó chia nhỏ tranh vẽ thành từng cá thể tác chiến, chứ không tấn công theo nhóm như hiện tại...

Nhưng vấn đề là Đại Vũ chưa đánh trận nào xa xỉ như thế này.

Mỗi lần dùng 24 bức tranh, nếu là họa sĩ khác thì chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Bởi vậy, trước kia Đại Vũ không khống chế nhiều tranh như thế, hắn không điều khiển hết được, chỉ có thể làm liều...

Sợ là Khánh Trần cũng không thể điều khiển 24 bức tranh chiến đấu một cách tinh tế chứ nói chi là hắn, Jindai Kura – được biết đến là có thể thao tác cực hạn – cũng chỉ có thể điều khiển sáu thức thần mà thôi.

Tình hình hiện nay là họa sĩ Trần thị ẩn nấp trong tập đoàn quân cười nhạo Đại Vũ đánh nhau không theo trật tự gì sất, còn Đại Vũ cười nhạo đối phương bần cùng nghèo khổ.

Nói thật, hỏa lực vô hạn hồi chiêu một tiếng thì không cần đầu óc làm gì, địch đến thì giết là được rồi.

Chỉ có việc cần phải chú ý, đó là đừng để người khác tìm được bản thể.

Lúc này, họa sĩ Trần thị vô cùng kinh ngạc:

“Thằng nhãi ấy điên rồi ư, thả 24 bức tranh cùng một lúc, đây là toàn bộ vốn liếng của hắn rồi nhỉ?”

Theo chu kỳ ba tháng hoàn thành một bức tranh, chỉ riêng 24 bức tranh này đã tiêu tốn vài năm!

“Vì Hỏa Đường, không ngờ liền một lúc lại lãng phí mấy năm trẻ tuổi của mình, Hỏa Đường bỏ bùa mê thuốc lú cho hắn à? Mau yêu cầu chi viện!”

Họa sĩ Trần thị vô cùng sót ruột.

Những việc diễn ra hiện nay có nghĩa là...chỉ dựa vào binh lính bình thường thì không ngăn cản được Đại Vũ, hắn phải ra tay!

Họa sĩ Trần thị nhớ lại ngữ khí lạnh nhạt của Trần Dư ban nãy, hắn nhịn đau lấy sáu bức tranh từ trong balo bên cạnh ra, nói với giọng điệu dữ tợn:

“Có mình ngươi có tranh chắc?!”

Nói rồi hắn xé nát sáu bức tranh ấy, ngay sau đó sáu vị thần Phật lao ra ngoài đánh nhau với nhóm tranh vẽ do Lý Thúc Đồng dẫn đầu theo sự điều khiển của hắn.

Nhưng khi tranh của hắn hóa thành thực thế.

Tất cả những bức tranh do Đại Vũ khống chế không đánh với binh sĩ nữa. Hơn mười Thần Nữ, Hàng Ma Kim Cang, Lý Thúc Đồng đồng thời xông lên bao vây sáu thần Phật của họa sĩ Trần thị.

Đại Vũ chiến đấu không theo quy tắc nào cả, giống như học sinh cấp 3 kéo bè kéo lũ đánh nhau, đồng loạt tấn công mục tiêu!

Thậm chí một bức tranh Lý Thúc Đồng trong số đó sử dụng Vương Bát Quyền, hai tay vung hết mình.

Sáu cánh tay của Hàng Ma Kim Cang cũng múa may như Phong Hỏa Luân.

Sáu bức tranh của họa sĩ Trần bị bao vây dồn vào giữa, đầu bị đánh vang bôm bốp.

Tuy rằng phương thức chiến đầu này khá cẩu thả, nhưng Đại Vũ nhiều tranh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã ép tất cả thần Phật của họa sĩ Trần thị lại với nhau rồi đánh tơi bời.

Giờ khắc này, họa sĩ Trần thị nhìn bộ đồ luyện công màu trắng của Lý Thúc Đồng, cảm thấy đau đầu, đau cả mắt!

Sao mà nhiều Lý Thúc Đồng vậy?!

Hắn thử điều khiển thần Phật của mình phản kháng, nhưng sáu người sao có thể đánh thắng 16 người...

Hơn nữa, khi nhóm Lý Thúc Đồng, Hàng Ma Kim Cang vây đánh sáu thần Phật, họ còn tiện tay đánh luôn cả binh sĩ Trần thị ở gần, chày Hàng Ma trong tay Hàng Ma Kim Cang đập vào đám đông cứ như không cần tiền.

Thứ đó giống như một quả đạn pháo động năng, đập một nhát là có thể giết hơn hơn mười binh sĩ.

Họa sĩ Trần thị gào lên trung đoàn trưởng:

“Dùng hỏa lực bao phủ, dứt khoát nổ tung họ luôn đi!”

Trung đoàn trưởng lập tức ra lệnh, tiếng pháo nổ đùng đoàng vang lên liên tiếp, cứ thế bao phủ toàn bộ bức tranh của họa sĩ Trần thị và Đại Vũ.

Tuy họa sĩ Trần thị rất đau lòng, nhưng hắn cũng thấy nhẹ lòng, hắn nói với giọng điệu hung tợn:

“Điều động tất cả chó săn máy, tất cả máy bay không người lái tìm cho ra nơi ẩn nấp của hắn! Quan sát quỹ đạo trong rừng, ta muốn biết những bức tranh này đến từ nơi nào!”

Chưa đến nửa tiếng, trung đoàn dã chiến của hắn chỉ còn lại hơn ba trăm người.

Có thể nói là thảm thiết.