Hai người Sherpa giương mắt nhìn nhau, trên đỉnh Everest này, từ khi nào lại trở thành người khác cứu những người Sherpa...?
Nhưng trước khi họ kịp phản ứng lại, Khánh Trần đã nhấc dây an toàn và tiếp tục đi về phía trước.
Bước đi còn vững vàng hơn họ! Không khác gì đang bước đi trên mặt đất!
Phải biết rằng, Khánh Trần lúc này vẫn đang mang chiếc túi leo núi khổng lồ đó!
Những người Sherpa đến bậc thang Hillary trong sự bàng hoàng, sau đó lại chứng kiến cậu chủ nhỏ leo lên bậc thang Hillary nhẹ như én với chiếc túi leo núi nặng trĩu trên lưng mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.
Các bậc thang Hillary thì đã quá nổi danh, nơi đây chính là cơn ác mộng của mỗi người leo núi, ngay cả người Sherpa cũng sẽ có những khoảnh khắc muốn chùn bước.
Góc gần như thẳng đứng của nó đòi hỏi phải leo lên bằng ba cái thang nhôm và hai dây thừng mới có thể lên được đến đỉnh.
Mingma đứng dưới các bậc thang Hillary mà kinh sợ hét lên:
"Cẩn thận!"
Giọng nói của hắn vẫn chưa bị cơn gió nuốt chửng thì cậu chủ nhỏ đã lên đến đỉnh thành công và ném sợi dây an toàn xuống.
Những người Sherpa lặng người chứng kiến cảnh tượng này, nếu là họ, có lẽ sẽ phải mất hơn một giờ chỉ để leo lên bậc thang Hillary.
Còn cậu chủ nhỏ này, chỉ mất có năm phút...
Họ nhớ lại bóng người bên vách núi vừa nãy, chỉ cảm thấy đối phương đi theo tuyến đường chuẩn mực như trong sách giáo khoa và làm những động tác leo núi không khác gì từ sách giáo khoa bước ra.
Nhưng họ biết rằng họ không thể sử dụng các tuyến đường và động tác như vậy, bởi vì họ còn phải xem xét lượng oxy tiêu thụ, và cũng phải xem xét thể lực liệu có thể chống đỡ được việc hoàn thành tuyến hành trình này hay không...
Mingma nói:
"Đừng ngây ra đó nữa, đã có người giúp rồi thì nhanh chóng đặt thiệt bị rồi nhanh chóng rút lui thôi, đừng quan tâm thân phận của hắn là gì, hiện tại hắn chính là ân nhân của người Sherpa chúng ta."
Những người Sherpa bắt đầu bận rộn làm việc, cũng không rõ lý do tại sao, lúc này mọi người đã an tâm hơn rất nhiều, chỉ cảm thấy đoạn đường tiếp theo sẽ không phải lo sợ bất cứ nguy hiểm nào nữa.
Họ đóng đinh vào vách tường và dựng thang nhôm trong cơn gió đang điên cuồng gào thét, Mingma và Nyima đi theo con đường này để lên đến phần trên các bậc thang Hillary.
Mingma hét lớn:
"Cậu chủ nhỏ, chuẩn bị rời đi thôi, công việc của chúng ta đã hoàn thành rồi!"
Khánh Trần cười từ chối:
"Các ngươi cứ quay về đi!"
Mingma và Nyima sững người một lúc:
"Cậu chủ nhỏ, ngươi định leo lên đỉnh à? Lên đỉnh bây giờ đồng nghĩa với việc tự dâng cái chết đấy!"
Khánh Trần lại cười lắc đầu, con đường của hắn không phải chỉ lên tới đỉnh.
Mingma thắc mắc:
"Cậu chủ nhỏ, ngươi đi đâu vậy?"
"Các ngươi đã hoàn thành xong lộ trình của mình rồi, còn ta thì vẫn chưa, con đường của ta chỉ mới bắt đầu."
Khánh Trần dùng hai lòng bàn tay trái phải sờ nhẹ vào đầu của Mingma và Myima, dùng một ít vân khí của Kỵ Sĩ quán đỉnh cho họ.
Ngay trên độ cao 8.600 mét, Mingma và Nyima rơi hai dòng nước mắt đục ngầu, họ chỉ cảm thấy cơ thể vừa bị gió và tuyết làm ướt đã ngay lập tức nóng lên nhanh chóng.
Khánh Trần mỉm cười và nói:
"Ta rất ngưỡng mộ tinh thần của những người Sherpa các ngươi, quán đỉnh tăng 21 năm tuổi thọ, chúc các ngươi may mắn."
Nói xong, hắn quay người và đi về phía nơi cao nhất.
Nyima nhớ lại chuỗi hạt phật gỗ trên cổ tay Khánh Trần và kinh ngạc thốt lên:
"Rinponche! Đó là Rinpoche!"
Đức Phật sống! Đó là một vị Phật sống!
Nyima và Mingma không biết gì về ngoài Tam giới, cũng không biết về đại uy thiên long, họ chỉ nhận ra một sự thật đơn giản nhất chính là vị Phật sống này thực sự có thể quán đỉnh, hơn nữa ngài đã thực sự cứu lấy tính mạng của họ...
Chỉ có những vị Phật sống mới có thể quán đỉnh, nhưng những vị Phật sống xung quanh họ khi phủ đỉnh hay quán đỉnh cũng không có tác dụng thần kỳ như vậy!
Trong mắt Nyima, đây chính là một vị Phật sống xuất thế để cứu lấy những người Sherpa như họ!
Đây là một vị Phật sống thật sự!
Hai người quỳ xuống cúi đầu thật sâu trên nền đất tuyết và bái lạy thật lâu, khi họ chậm rãi đứng dậy đã thấy bóng dáng của Khánh Trần dần chìm trong cơn bão đen rồi biến mất.
Các bậc thang Hillary chỉ cách đỉnh Everest một giờ đồng hồ đi đường, Khánh Trần độc bước trên con đường không người dẫn đến bầu trời này.
Những ngọn núi phía xa đang khuất dần, trời đất rộng lớn, như thể hắn là người duy nhất còn lại trên thế giới này.
Khánh Trần chậm rãi nhưng vững vàng đối mặt với giông bão, từng bước từng bước lên đến đỉnh Everest, hắn ngồi trên đỉnh thế giới lặng lẽ ngắm nhìn nhân thế cô đơn.
Trong nháy mắt, hắn chợt cảm thấy bản thân đã rất gần với cái gọi là ý chí thế giới hư vô, giống như vận mệnh đã định hắn có thể chạm tới được trời xanh.
Mười phút sau, Khánh Trần lại chậm rãi đứng dậy, hắn lấy ván trượt, giày đi tuyết, kính bảo hộ và mũ bảo hiểm từ trong túi leo núi của mình ra.
Hắn trút bỏ mọi gánh nặng trên người và khoác lên mình bộ trang bị mới.