Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2106: Cho Ta?




"Sống lại chưa, mau đi xem xem thành viên của Vương Quốc trong tấm vải liệm còn sống không!"

Zard phấn khích một cách bất thường:

"Có điều, nếu hắn còn sống thật thì chúng ta biết phải làm sao, lại giết hắn thêm lần nữa sao?"

Kể từ khi Khánh Trần bọc các thành viên Vương Quốc đã chết trong tấm vải liệm, Zard cứ thỉnh thoảng lại xem thời gian, chờ đợi 24 giờ trôi qua.

Đại Vũ tức giận nói:

"Nếu hắn còn sống thì đã cựa quậy từ lâu rồi, chắc chắn quá trình suy đoán của chúng ta đã xảy ra sai sót, thứ này không thể khiến người chết hồi sinh. Trong Liên bang có hai vật cấm kỵ có thể giết chết một người, nhưng vật cấm kỵ có thể khiến người chết sống lại thì trong hàng trăm vật cấm kỵ của toàn liên bang, không hề có một món nào cả. Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên, không thể thay đổi."

Khánh Trần ngồi xổm xuống và mở tấm vải liệm ra, cái xác bên trong đã dần cứng lại.

Điều này cho thấy tấm vải liệm thậm chí không thể được sử dụng để bảo quản thi thể.

"Đúng là đã đoán sai hướng."

Hắn trầm ngâm nói:

"Nếu không thể làm người chết sống lại, vậy nó có tác dụng gì?"

Ương Ương đột nhiên nói:

"Khi dùng tấm vải liệm bọc lấy thi thể, chúng đã biến mất khỏi nhận thức lực trường của ta."

Khánh Trần hơi sửng sốt:

"Ngươi hoàn toàn không cảm giác được sao?"

"Ừ."

Ương Ương gật đầu:

"Nhưng theo nhận thức của ta, đây là một lỗ hổng lực trường, ta vẫn có thể phán đoán vị trí của nó, nhưng không thể dùng nó để tránh radar mảng pha."

Khánh Trần hơi thất vọng, ngày nay công nghệ radar của Liên bang đã tiên tiến, dù ngươi có thể hấp thụ hoàn toàn sóng điện từ cũng không thể che giấu được bóng dáng của mình.

Vậy tác dụng của tấm vải liệm này là gì? Khánh Trần, Ương Ương, Đại Vũ và Zard, cả bốn người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không có chút manh mối.

Không dễ dàng gì để có thể khám phá quy luật của vật cấm kỵ mà không hề có bất kỳ thông tin nào.

Lúc này, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra, sờ sờ bộ phận bị thương của thi thể:

"Chờ đã, ta nhớ rất rõ ràng, lúc tìm thấy thi thể của hắn, ta có xem xét qua vết thương, thi thể này là bị người nào đó từ phía sau bóp nát xương gáy, nhưng bây giờ xương gáy của hắn vẫn còn nguyên vẹn!"

Đại Vũ cũng ngồi xổm xuống kiểm tra:

"Hừm!"

Khánh Trần suy nghĩ:

"Cái xác đang tiếp tục phân hủy, nhưng xương lại lành lặn trở lại? Bây giờ có hai khả năng, thứ nhất là tấm vải liệm sẽ biến hắn ta thành xác sống, tức là một thây ma. Thứ hai là...nó có thể sửa chữa những gì bị hỏng!"

Chỉ cần thử là biết thôi.

Hắn lấy một tờ tiền trong ví ra và xé nó thành nhiều mảnh, sau đó bọc tất cả các mảnh lại trong tấm vải liệm.

Tuy nhiên, trước khi Khánh Trần đặt tất cả các mảnh tiền vào tấm vải liệm thì đã lấy ra một mảnh, không bỏ chung vào.

Một giờ sau, tờ tiền được khôi phục trở lại nguyên vẹn, nhưng nó bị thiếu mất một góc mà Khánh Trần đã lấy đi.

"Có thể chắc chắn rồi, tác dụng của nó là khôi phục vật phẩm trở lại dáng vẻ nguyên vẹn, ngay cả những mảnh vỡ vụn cũng có thể khôi phục được."

Khánh Trần trầm ngâm nói.

Khánh Trần lấy ra một chiếc bật lửa chống gió ngoài trời, hắn trực tiếp đốt cháy tờ tiền đô la, đốt nó thành tro và bọc nó trong tấm vải liệm.

Lại một tiếng nữa trôi qua, tấm vải liệm được mở ra và tờ tiền xuất hiện với dáng vẻ nguyên vẹn.

Zard kinh ngạc thốt lên:

"Vậy nếu ta ở trong sa mạc, không có thức ăn và nước uống, liệu ta có thể dùng thứ này để phục hồi lại nguyên vẹn những gì ta đã ăn, uống, bài tiết...không?"

Khánh Trần và Đại Vũ im lặng nhìn hắn, nhưng không ai nói gì.

Giọng điệu của Zard càng ngày càng yếu:

"Ta chỉ là muốn học theo ông chủ, thử lách luật thôi mà..."

Ương Ương thở dài:

"Ngươi lách luật tốt lắm, lần sau đừng lách nữa."

Đại Vũ bình tĩnh nói:

"Loại chức năng này có vẻ hơi vô vị, hiện tại vật phẩm giá trị nhất trong cả hai thế giới đều là vật cấm kỵ, nhưng vật cấm kỵ sẽ không bao giờ bị hư hỏng. Nếu xét từ góc độ tối đa hóa lợi nhuận, vậy thì có thể sửa chữa các loại trang sức quý giá, chẳng hạn vòng tay bị hỏng trị giá hơn 100 triệu tệ, nhưng chúng ta đều là những người không thiếu tiền, không cần phải cung cấp dịch vụ như vậy cho mấy cô nương kia."

Khánh Trần lắc đầu:

"Không có vật cấm kỵ nào vô dụng cả, chỉ có người không biết sử dụng chúng mà thôi."

Đại Vũ nhướng mày, hắn luôn cảm thấy câu nói này là đang giễu cợt hắn...

Khánh Trần đột nhiên nói:

"Đại Vũ, vật cấm kỵ này giao cho ngươi."

"Hả?"

Đại Vũ sững sờ:

"Cho ta?"

Hắn chỉ vào mũi mình và nói:

"Khánh Trần, ngươi bị điên à? Ngươi cho ta cái này á? Đây là vật cấm kỵ đấy!"

Ta là ai? Khi trả hết nợ, ta vẫn là kẻ thù của ngươi mà!

Đại Vũ thiếu điều muốn lay gãy vai Khánh Trần: Đại ca à, tỉnh táo lại đi, sao ngươi có thể cho kẻ địch của mình vật cấm kỵ hả!