Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2099: Biến Mất




Hắn nhìn mọi người bò dậy, cười nói:

“Làm phiền mọi người đi chuyến này rồi, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, cho nên chưa thể nghỉ ngơi được.”

Tim Tiểu Thất đập thình thịch:

“Không thành vấn đề, bọn ta vẫn có thể chiến đấu tiếp!”

Trịnh Viễn Đông cũng mỉm cười, nói:

“Mục tiêu đâu?”

“Hẳn là đang trên đường tới rồi.”

Khánh Trần nói:

“Ta còn tưởng các ngươi phải chờ một lát mới đến được, không ngờ Nghê Nhị Cẩu nhanh như vậy. Bây giờ không chờ họ đến tìm ta nữa, chúng ta đi tìm họ...Nhưng có lẽ có biến rồi, ta không nghĩ tới truyền thừa tu hành của King, cho nên khả năng cao là chúng ta không bắt được họ.”

Trịnh Viễn Đông suy nghĩ, rồi nói:

“Cứ thử đi.”

Jindai Kura và Jindai Sora ngạc nhiên nhìn khung cảnh này:

“Ta tưởng rằng ngươi chuẩn bị một vài người thôi, không ngờ lại sắp xếp đến mấy trăm người thế này, ngươi huy động nhiều nhân lực quá đấy.”

Khánh Trần cười nói:

“Kỵ Sĩ thích kéo bè kéo lũ đánh nhau, ngươi không biết à?”

Trên đường núi xa xa, nhóm của King và Nikita vừa mới đứng trên đỉnh núi đằng xa nhìn đại bản doanh Everest, nhưng hắn nhận được một cuộc điện thoại vệ tinh, người ở đầu dây bên kia nói với giọng gấp gáp:

“Ông chủ, người trong cao ốc đồng loạt biến mất rồi, cùng một lúc, mấy trăm người cùng nhau biến mất!”

King ngây ra như phỗng.

Biến mất? Sao có thể thế được?

Khoan đã.

Hắn tổng hợp tất cả những gì xảy ra trong đêm nay và suy nghĩ cẩn thận.

Vu sư!

Nhân tố mấu chốt chính là Vu sư cầm Chân Thị Chi Nhãn màu vàng!

King là người nắm giữ Chân Thị Chi Nhãn màu đen, mấy trăm năm trước tổ tiên hắn xâm nhập khu cấm kỵ cho nên đã đến định cư ở bờ Tây nước Mỹ, với tư cách là người thừa kế của truyền thừa Vu sư, sao hắn lại có thể không đoán ra được tác dụng mật thược chi môn?!

Nhất định là có người phá hủy mật thược chi môn, sau đó cưỡng chế mang một nhóm người du hành đã đi qua mật thược chi môn về đến vị trí của cánh cửa ấy.

Không ngờ còn có thể sử dụng mật thược chi môn như thế!

“Không ổn.”

King bỗng nghĩ đến một vấn đề:

“Nếu đối phương đã biết được các sử dụng kỳ lạ của mật thược chi mô, vậy thì đặt mật thược chi môn ở đâu mới có thể tối đa hóa lợi ích nhất?”

Nói rồi hắn lập tức nhìn xung quanh, xác định không thấy tung tích của kẻ địch mới khẽ thở phào:

“Rút lui! Lập tức rút lui!”

King cố ý nghiên cứu văn hóa Trung Quốc vì Joker, thậm chí còn mời du học sinh ưu tú đến làm gia sư cho mình.

Ngay từ đầu, hắn cho rằng Khánh Trần muốn dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu”, sau đó hắn cho rằng đối phương dùng kế “vườn không nhà trống”.

Nhưng đến lúc này, King mới nhận ra Khánh Trần không dùng “vây Ngụy cứu Triệu”, cũng không dùng “vườn không nhà trống”, mà hắn muốn tiêu diệt lực lượng của hắn, tất cả!

Có lẽ mật thược chi môn không ở trên đỉnh Everest, nhưng hắn không dám đánh cuộc!

Giờ khắc này, King vừa mới ra lệnh rút lui thì W cũng đã lấy bức ảnh Polaroid ra, cả hắn và bức ảnh đồng thời biến mất!

King cười gằn:

“Chạy nhanh lắm!”

Nói xong, hắn cũng dẫn người rút xuống núi.

Những người rơi ra từ mật thược chi môn toàn thân dính đầy vết máu.

“Ông chủ, nghe ông chủ Trịnh nói ngươi muốn chúng ta làm người hộ đạo cho ngươi?”

Zard tỏ ra hào hứng:

“Người hộ đạo cần phải làm gì?”

Jindai Kura nhìn hàng trăm người tụ tập đông đúc trước mắt mình, nghĩ thầm, nào có Kỵ Sĩ tìm nhiều người hộ đạo thế này!

Chẳng phải có một người hộ đạo là được rồi sao?

Theo thông lệ, một Kỵ Sĩ tìm cho mình một người hộ đạo là đủ rồi! Nhưng lần này mấy trăm người các ngươi đều là người hộ đạo là thế này đây hả?

Người hộ đạo trước kia là: Bảo vệ Kỵ Sĩ, nếu có người quấy nhiễu việc khiêu chiến sinh tử quan thì đánh lui kẻ địch.

Mà người hộ đạo của Khánh Trần bây giờ không giống trước nữa: Bảo vệ Kỵ Sĩ, nếu có người quấy nhiễu việc khiêu chiến sinh tử quan thì Kỵ Sĩ dẫn dắt mọi người giết cả nhà đối phương…người hộ đạo cái quái gì chứ!

Đám người hộ đạo này người nào người nấy cũng cầm một món đồ linh tinh, cái gì cũng có, một hộp sữa, một cái cốc vỡ, một chiếc bút máy bị bẻ gãy…

Khánh Trần ngạc nhiên:

“Đây đều là vật cấm kỵ à?”

Vài trăm người, mỗi người một món, nếu là vật cấm kỵ thật thì nhiều quá rồi!

Zard cười ngờ nghệch:

“Những thứ này không phải vật cấm kỵ, là quà kỷ niệm...Đi du lịch một chuyến, không thể mang chút gì đó về à?”

Những món đồ trong tay họ đều bị hư hao trong lúc tìm kiếm vật cấm kỵ, nhưng mọi người không quan tâm, chỉ cần mang từ New York về là được.

Giống như nhiều người khi đi du lịch đều thích mang đất ở nơi đó về, đồ vật có đáng giá hay không không quan trọng, chỉ đơn giản là một hình thức kỷ niệm mà thôi.

Chiến lợi phẩm.

Đúng, chiến lợi phẩm!

Khánh Trần dở khóc dở cười nhìn về phía sau, đột nhiên thấy được Tiểu Thất đang ôm một con mèo trong lòng…

Lần này, Khánh Trần cũng hết nói nổi:

“Các ngươi còn cướp cả mèo của người ta về nữa à….”

Zard vẫn cười ngu ngơ:

“Dù sao cũng đến rồi.”

Khánh Trần vẫn chưa biết được rằng, vào lúc này đội quân chi viện vừa mới đến cao ốc Vương Quốc nhìn thấy trên tường của tòa nhà có dòng chữ “Zard của Bạch Trú đã đến thăm nơi này” được viết bằng son.