W cười và nói:
"Hy vọng tiểu thư Jindai Sora có thể ra tay trước khi họ xuất phát đến trại căn cứ Everest, như vậy mới không bị nhiều người nhìn thấy. Thực tế, ngươi là người thích hợp nhất để đi kiểm tra, dù sao ngươi cũng có thể đứng từ xa thả thức thần ra. Dùng thức thần để kiểm tra, ngươi sẽ không tổn hại gì cả."
"Nếu tất cả đã biểu quyết vậy rồi thì ta sẽ đi, yên tâm, Âm Dương Sư ắt có ưu thế của Âm Dương Sư, các ngươi chết cả rồi ta vẫn còn ổn áp."
Jindai Sora bước ra khỏi căn phòng, đuổi theo về hướng trại căn cứ đỉnh Everest, những người khác đi ngay theo sau.
...
Khánh Trần vừa đi vừa cảm nhận được năng lượng sống trong cơ thể mình đang dần hồi phục.
Jindai Kura thì thầm vài câu bên cạnh hắn, rồi lại vui vẻ với cô bạn gái.
Vị quý công tử này không giống như đến đây để làm hộ đạo giả, mà giống như đi du sơn ngoạn thủy hơn, hơn nữa còn kiếm được hơn 20 người cùng đi...
Đi được nửa chặng đường, Khánh Trần dừng lại, nói muốn đi vệ sinh ở phía bên kia.
Hắn tìm một chỗ chắn gió, chưa kịp cởi cúc quần thì đã nghe thấy tiếng xé gió từ trên cao.
Khánh Trần cười lạnh, tay phải đột nhiên lật ra một lá bài Poker, ném về phía thức thần đang từ trên trời giáng xuống.
Âm thanh dồn dập xé rách không khí vang lên, lá bài Poker vẽ một đường trắng trong không khí, như thể ngay cả không gian cũng bị cắt đứt.
Thức thần từ trên trời giáng xuống vô thức chống lại poker bằng cả hai tay, nhưng trước mặt lá bài poker, nó lại như một quả bóng bay không đỡ nổi một đòn, biến thành một vệt ánh sáng và bay đi.
Giây tiếp theo lại có ba thức thần khác bay đến từ ba góc khác nhau, nhưng Khánh Trần giống như một nhà tiên tri, đã ném trước ba lá bài ra, lần lượt tiêu diệt cả ba thức thần.
Khánh Trần chế nhạo nhìn về phía ánh sáng đang vụt bay đi:
"Đám gan chuột nhắt, giấu đầu hở đuôi."
Thay vì đuổi theo đối phương, hắn quay đầu trở về đội.
Ở phía xa, W, Mike và Lee Huyn Ji đang cầm ống nhòm với độ phóng đại lớn, chứng kiến Khánh Trần tấn công thức thần bằng thủ đoạn nghiền nát, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.
Thực ra khi họ ở Châu Âu đều đã từng giao đấu với thức thần cấp A, Mike từng dùng tia tử thần để đốt cháy thức thần, nhưng thức thần đó vẫn không bị tiêu diệt ngay cả sau hai tia tử thần hắn đã bắn ra.
W cũng từng triệu hồi Lục Dục Thiên Sứ để chiến đấu với thức thần, khi đó, hắn vẫn còn là cấp B, khi thức thần cấp A ra tay, chỉ bằng hai hơi thở đã diệt gọn Lục Dục Thiên Sứ của hắn.
Lee Huyn Ji thì khỏi phải bàn, phân thân chiến đấu với thức thần cấp A, luôn nằm ở thế hạ phong.
Còn hiện tại, thủ đoạn giết thức thần của Khánh Trần thực sự quá gọn ghẽ và dứt khoát!
Đến nỗi ai thấy cũng phải giật mình, tự hỏi liệu mình có thể chống lại được cú đánh này hay không...
"Lẽ nào thực sự là bán thần sao?"
Mike kinh ngạc:
"Trong người du hành thời gian lại có người có thể tiến bộ thần tốc như vậy sao!"
W và Lee Huyn Ji ai nấy sắc mặt đều kém vô cùng...
Mọi người đặt mình vào hoàn cảnh hắn mà suy nghĩ, khi hắn đối diện với bốn thức thần, có thể đánh ra một đòn hiệu quả như vậy không? Rõ ràng là không.
"Chúng ta cần phải báo cho K biết chuyện này, mọi người buộc phải kiểm tra lại thực lực của Joker rồi."
W nói:
"Trước tiên hãy thảo luận xem có nên tiếp tục ra tay không. Nếu xác định nhất định phải giết hắn, thì chúng ta phải có thêm người, còn phải có thật nhiều vật cấm kỵ!"
Bên kia, Khánh Trần đang than thở với Jindai Kura:
"Tiểu mê muội của ngươi cũng thật biết diễn, tiết tấu chiến đấu quá xuất sắc."
Ương Ương nghiêng đầu hỏi:
"Nàng ấy có phải là người phụ nữ của ngươi không, thực sự nghe lời ngươi như thế sao? Nhưng nếu đúng là vậy, ngươi ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm như thế, không phải có lỗi với nàng ấy lắm sao."
Jindai Kura liếc nhìn hai người họ:
"Tuy rằng ta phong lưu, nhưng Jindai Sora là người phụ nữ duy nhất ta không muốn chạm vào, nàng ấy quá sạch sẽ, nàng ấy xứng đáng có một chỗ dựa tốt hơn."
Khánh Trần sững sờ một lúc, hắn biết Jindai Kura đang rất nghiêm túc.
Jindai Kura nhìn Khánh Trần:
"Chúng ta phải cẩn thận, lần này có rất nhiều cao thủ đến, nếu suôn sẻ, ngươi có thể sở hữu nhiều vật cấm kỵ hơn, ta cũng có thêm nhiều nhãn cầu, nhưng...chưa chắc chúng ta có được mệnh tốt đó."
Khánh Trần chìm sâu vào suy nghĩ, sau một lúc lâu hắn mới nói:
"Cho ta thêm sáu ngày, kéo dài sáu ngày này cho ta."
Jindai Kura suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Yên tâm đi, thậm chí có mất mạng ta cũng sẽ kéo dài sáu ngày này cho ngươi. Đúng rồi, bây giờ Côn Luân và Cửu Châu không định giúp ngươi nữa sao? Đây là cái bẫy ngươi đặt ra, không thể không có đường lui."
Khánh Trần mỉm cười, nhưng không trả lời.