Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 208: Ta Không Hề Làm Vịt




Thời gian đếm ngược 41:20:00.

Sáng sớm, ba người Khánh Trần, Giang Tuyết, Lý Đồng Vân lên chuyến xe bus sớm nhất vào thành phố.

Lúc này, Giang Tuyết đã nghỉ việc nhưng Khánh Trần và Lý Đồng Vân vẫn còn cần đến trường.

Thật ra bản nhân Giang Tuyết vẫn rất yêu thích công việc dạy mỹ thuật này, chỉ là thân phận người du hành thời gian của nàng quá nổi bật, hai tay lúc nào cũng đeo găng tay rất dễ gây chú ý.

Loại cảm giác này vô cùng tệ.

Mặc dù bây giờ phòng khám bệnh ở thế giới trong của nàng chưa mở của, nhưng tiền cổ phần mà Lý thị đầu tư cũng đủ cho nàng tiêu hết phần đời còn lại, thuận tiện mang một chút vàng ra thế giới ngoài tiêu sài.

Cho tới bây giờ, Giang Tuyết vẫn chưa mở cửa kinh doanh phòng khám bệnh, vì sửa chữa linh kiện tay chân robot cần kĩ thuật rất cao, muốn trong thời gian ngắn mà học được là chuyện căn bản không thể.

Cũng may Lý thị chuẩn bị cô giáo dạy cho nàng rất 'Tận tâm’, không chỉ phụ trách dạy nàng tri thức và thực tiễn, thậm chí lúc khách hàng đến phòng khám bệnh còn giúp đỡ Giang Tuyết thay đổi thân thể robot cho khách hàng.

Tiền lương của vị nữ giáo sư kia do Lý thị trả. Nói thật, bây giờ Giang Tuyết có mặc kệ phòng khám bệnh, phòng khám bệnh cũng có thể buôn bán rất tốt...

Nhưng mà chính Giang Tuyết cũng là người rất hiếu học, thời gian ở thế giới trong chưa bao giờ lười biếng.

Nàng cũng rất muốn nhanh chóng học được tất cả những kiến thức này để trở thành một người hữu dụng.

Trên xe tuyến sớm chỉ có ba người bọn Giang Tuyết, vì vụ án mà bây giờ trên núi không có nhiều người, chẳng có trên tuyến xe buýt sớm này cả.

Khánh Trần chợt nhớ tới một việc...Hắn còn rất nhiều câu tiếng Nhật phải phiên dịch.

Thiếu niên mở app phiên dịch ra, dựa theo trí nhớ mà nhập mấy câu nói Jindai Sorane từng nói với hắn, kĩ càng từng từ một.

Sau đó hắn mới phát hiện, hóa ra Jindai Sorane đang chào từ biệt hắn, còn chờ mong lần gặp mặt sau.

Khánh Trần lại nhớ lại câu nói mà Jindai Seisho đã từng nói: I tsu ma de khóc ku n da. O khách sa n ga đến te i ru n da zo. Se me te Trần thị no e ri - to to kết hôn shi te muốn shi ka ss ta, Jindai Sorane no sáng cái kia ha Khánh thị no go mi da, ko n na kết quả de mo vui be.

App phiên dịch hiện ra dòng chữ: Đừng khóc nữa, ta muốn ngươi đứng lên đón khách. Ít nhất ngươi sẽ gả cho tinh anh của Trần thị. Jindai Sorane còn phải gả cho một tên vô dụng của Khánh thị, ngươi nên vui mừng mới đúng.

Khánh Trần không còn gì để nói, thì ra sư phụ của mình thật sự có thể nghe hiểu tiếng Nhật, những gì sư phụ hắn nói đều là sự thật.

Nghĩ lại lúc đó, Jindai Seisho nói "Ta muốn diệt khẩu", Lý Thúc Đồng phiên dịch là "Hắn muốn chết ở chỗ này", nghĩa hai câu này cũng không sai...

Sư phụ phiên dịch, rõ ràng đều nói thật.

Ở hàng ghế sau, Lý Đồng Vân nhoài người lên trên ghế dựa của Khánh Trần hỏi:

"Khánh Trần ca, ngươi đang nói thầm cái gì đó đấy?"

"Không có gì."

Khánh Trần cười trả lời.

Sau khi xe bus đi vào Lạc thành, Khánh Trần đi thẳng đến trường học, sau đó vào phòng học.

Phản ứng đầu tiên của Nam Canh Thần khi nhìn thấy Khánh Trần lại không phải là chào hỏi, mà là lấy tay che mặt...

"Được rồi được rồi."

Khánh Trần tức giận nói:

"Chút chuyện nhỏ đó, trừ ta cũng không có ai biết cả, hai ta cũng không phải xa lạ gì. Yên tâm, ta sẽ không nói chuyện của ngươi cho ai hết."

Nam Canh Thần xấu hổ bỏ tay ra rồi nói:

"Ta có chuyện gì? Trần ca ngươi nói gì sao ta nghe không hiểu được?"

Khánh Trần thở dài:

"Ta biết ngươi vẫn còn xấu hổ, nhưng cũng không cần chối như vậy."

"Hả...?"

Nam Canh Thần nhướng mày:

"Vịt gì? Ta không hề làm vịt*!"

*trai bao

Khánh Trần:

"..."

Hắn không thèm quan tâm tên này nữa, mở điện thoại lật xem tin tức gần đây.

Có việc này rất thú vị: Kì nghỉ quốc khánh lần này, những nơi thu hút khách du lịch nhất so với năm ngoái hoàn toàn khác biệt. Trong mười chín thành phố, lượng người đến những thành phố đã cho phép người du hành thời gian có tư cách open beta tăng vọt.

Còn có vài tin nói, kể từ khi xuất hiện người du hành thời gian, có một người đàn ông mỗi cuối tuần đều sẽ đi sang "thành phố người du hành thời gian" bên cạnh, hắn cũng không có tiền, mỗi khi đến đều ngủ ở trong quán net, đợi đến giờ làm việc sẽ đi đường sắt cao tốc trở về nơi làm việc của mình.

Đương nhiên, trừ những người bên ngoài đến du lịch, những người định cư trong mười chín thành phố cũng có.

Khánh Trần thấy trong 2 group của các bạn học có người nói, trường học của bọn họ gần như mỗi lớp đều có học sinh chuyển trường.

Thế giới này quả nhiên giống với suy đoán của Khánh Trần, những thành phố cho phép tư cách open beta trong mười chín thành phố sẽ ngày càng náo nhiệt.

Hắn lật xem tin tức khác.