Chắc chắn là thứ cực kỳ quan trọng.
“Đã có vài căn cứ của công ty Hỏa Chủng bị khai quật, tất cả đều nằm ở những nơi khá kín đáo.”
Đại trưởng lão nói:
“Công ty này đã tồn tại từ kỷ nguyên văn minh trước nữa, khi đó họ vẫn còn là công ty bất hợp pháp, tất cả những thứ họ nghiên cứu đều không thể để lộ, cho nên phải che giấu. Đương nhiên....che giấu đến mức này thì khá ít, nhất định là tốn rất nhiều công sức.”
Khánh Trần biết, thật ra văn minh nhân loại ở kỷ nguyên trước nữa gần giống với thế giới ngoài bây giờ, một công ty quái lạ như thế quả thật sẽ bị lên án về mặt đạo đức và pháp luật.
“Đi xuống xem đi, ít nhất phải biết được bên dưới có thứ gì mới yên tâm được.”
Khánh Trần nói:
“Có trùng hai mặt ở ngoài kia, tạm thời Trần thị sẽ không đi đâu được, một tiểu đoàn dã chiến mà muốn tiêu diệt gần một trăm nghìn còn trùng mặt người là chuyện bất khả thi.”
Mọi người trở lại phòng an toàn thì thấy Trần Gia Chương và Đại Vũ vật lộn với nhau như con nít.
Trần Gia Chương đè một bàn tay lên cằm Đại Vũ, tay còn lại kẹp chặt một bàn tay của đối phương, gào lên:
“Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là kính già yêu trẻ, gọi ngũ thúc! Không được gọi là lão già!”
Còn Đại Vũ túm đầu óc rối bù của Trần Gia Chương, gầm lên giận dữ:
“Ngươi cũng xứng làm ngũ thúc của ta à?! Ngươi còn chẳng nhìn ra được lão khọm Trần Truyền Chi ấy là thứ chó mà gì, sống uổng phí một bó tuổi! Nếu lúc trước ngươi giết chết Trần Truyên Chi luôn thì mẹ của ta còn phải lấy nước mắt rửa mặt hay sao?”
Khánh Trần:
“…”
Đại trưởng lão:
“…”
Kích thích thế cơ à?
Mọi người chỉ đi ra ngoài đánh một trận, khi về hai người các ngươi đã thành ra thế này rồi sao?
Hơn nữa, Đại Vũ vậy mà lại thừa nhận thân phận…
Khánh Trần tò mò:
“Trước khi đi hai người vẫn yên ổn lắm à…”
Đại Vũ phẫn nộ:
“Ngươi đi mà hỏi hắn, cha ta là ai thì liên quan quái gì đến hắn, hắn cứ thích chõ mũi vào chuyện của người khác ấy!”
Trần Gia Chương cũng tức giận:
“Nếu cha ngươi biết mình có một đứa con trai là ngươi thì không biết sẽ vui vẻ đến mức nào đâu! Lẽ nào không nên cho hắn biết sao?”
Đại Vũ:
“Hứ!”
Trần Gia Chường:
“Hứ…hứ…hứ!”
Khánh Trần cạn lời, hai người này thân là cao thủ cấp A mà cứ như trẻ con ấy, hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Đại Vũ sụp đổ hoàn toàn!
May mà Đại Vũ không hạ độc thủ, bằng không hôm nay Trần Gia Chương biên thành lão hói luôn.
“Rồi, rồi, đừng đánh nữa.”
Khánh Trần và Zard kéo hai người họ ra.
Hiện tại nội thương của Khánh Trần vẫn chưa lành, toàn thân chẳng có tí sức lực nào cả, mãi hắn mới kéo hai người này ra được:
“Đừng vội đánh nhau, bọn ta phát hiện ra căn cứ bí mật của công ty Kỵ SĨ, mọi người quyết định đi thăm dò.”
Trần Gia Chương ngớ ra:
“Kỵ Sĩ chúng ta thành lập công ty từ lúc nào thế?!”
Đại trưởng lão vô cùng đau đớn:
“Đó là căn cứ bí mật của công ty Hỏa Chủng nhà người ta.”
Khánh Trần gật đầu:
“Bây giờ là của Kỵ Sĩ rồi.”
Đại trưởng lão:
“…”
Khánh Trần nhìn cánh tay rồi nói:
“Sắp phải quay về rồi, lần sau xuyên đến đây thì chúng ta lập tức xuất phát, trùng hai mặt không giữ chân được tập đoàn quân Trần thị quá lâu, chúng ta mau chóng thăm dò xong rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.”
Bây giờ là cơ hội tốt nhất, sinh vật bảo vệ căn cứ bí mật đã bị dẫn đi, nơi đó không còn bố trí phòng vệ.
Đếm ngược.
Trở về.
…
Đếm ngược 168:00:00.
Địa điểm vẫn là trong homestay ở Namche Bazaar.
Bên ngoài homestay là du khách leo núi đến từ nhiều quốc gia bị tiếng nổ quấy nhiễu, trước mặt hắn là Jindai Kura cùng với Ương Ương.
Khánh Trần vừa trở về là ho sù sụ rồi phun ra một búng máu.
Hiện tại, nội tạng của hắn vẫn ở trong tình trạng tổn thương nghiêm trọng.
Jindai Kura và Ương Ương trông thấy cảnh này thì kinh hãi không thôi.
Ương Ương vội vàng rót một cốc nước ấm cho Khánh Trần:
“Xảy ra chuyện gì thế? Ta còn đang định hỏi ngươi, rõ ràng chúng ta hẹn gặp ở khu dân cư hoang dã mà ngươi chạy đi đâu mất thế?”
Khánh Trần uống một ngụm nước rồi nói:
“Vốn dĩ ta định đến khu dân cư rồi đấy, kết quả vừa tỉnh lại đã bị tập đoàn quân Trần thị bao vây, mà Trần Dư cũng ở trong đó. Họ đuổi hơn 1300 nạn dân đến khu cấm kỵ số 008, bọn ta đánh với Trần Dư một trận ở đó, bị trọng thương rồi chạy trốn, bây giờ tạm thời an toàn.”
Jindai Kura cau mày:
“Còn đánh nhau cơ à? Ta ở phía bắc không tới kịp.”
Khánh Trần bỗng nhìn Jindai Kura và nhếch miệng cười:
“Ngươi đang quan tâm ta à?”
Jindai Kura nhướng mày:
“Ta chỉ cảm thấy đây sẽ là cơ hội tốt để lấy nhãn cầu thôi.”
Hắn không ngờ Khánh Trần lại dùng trò của hắn đối phó với hắn.
Jindai Kura nói:
“Được đấy, đánh với bán thần mà vẫn sống sót trở về.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Thực lực của Trần Dư vô cùng khủng khiếp, đã đạt đến đỉnh cao của bán thần rồi. Bốn người cấp A bọn ta lại không làm gì được một bức tranh của hắn, cuối cùng mọi người bị thương nặng mới phá hủy được bức tranh ấy.”