Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2056: Tiếp Tục Chiến Đấu




Lần này vì muốn cứu Hỏa Đường mà phải trả một cái giá quá đắt!

Hỏa Đường và Trần Gia Chương có lẽ đã rút lui rồi, Đại Vũ và Zard cũng chạy trốn theo chỉ dẫn của hắn, Khánh Trần chỉ có thể dựa vào chính mình!

Hắn quay đầu liếc nhìn lại, chỉ nhìn thấy đằng sau là Hàng Ma Kim Cương với cái tay đang cầm Hàng Ma Xử, mặt mày xanh đen, có ba đầu, sáu tay, bốn chân.

Cơ thể Kim Cương cao tận 2,4m, nhưng khi đi đường lại không một tiếng động, như thể những âm thanh dưới chân hắn đều bị nuốt chửng.

Khánh Trần điên cuồng chạy, nhưng tốc độ của Hàng Ma Kim Cương nhanh hơn hắn rất nhiều, chỉ thấy cái bóng của đối phương hiện ra sau lưng hắn, mặc dù không thể đạt được khí thế chuyển dịch thần tốc như Lý Thúc Đồng, nhưng cũng không phải là tốc độ mà một cấp A như hắn có thể so sánh được.

Hắn còn chưa chạy được 100 mét, Hàng Ma Kim Cương đã lướt tới phía sau hắn, một lần nữa giáng cây Hàng Ma Xử xuống người hắn.

Không gian bắt đầu chấn động, Khánh Trần chỉ cảm thấy tim phổi đau dữ dội, hắn nghiêng sang bên trái né tránh Hàng Ma Xử, xoay người muốn thay đổi lộ trình, nhưng năm bàn tay còn lại của Hàng Ma Kim Cương đã kịp duỗi ra, chặn con đường đi cả hai bên trái phải của hắn.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Khánh Trần nghiến răng, dùng hai tay chống đỡ trước ngực, cố gắng đỡ lại cú đấm, cả người bay ra ngoài như một con diều bị đứt dây.

Cú đấm này sung sức như sông như núi, mạnh như rồng như hổ!

Lồng ngực Khánh Trần bị sức mạnh này bóp chặt, nội tạng xuất hiện vết nứt, cơ thể trên không trung đột ngột phun ra một ngụm máu lớn, máu phun ra như sợi dây kéo lấy con diều.

"Chết!"

Hắn trên không trung chịu đựng cơn đau thấu xương, nghiến răng nghiến lợi lấy ra một cây súng ngắm màu đen.

Năng lượng điện từ khổng lồ lưu thông trong buồng súng, dòng điện cấp mega-ampe được đưa vào trong chỉ với vài phần nghìn giây, cùng với một tiếng nổ vang, đạn được bắn ra khỏi nòng, nổ tung đột ngột!

Trong chớp mắt, một lỗ thủng xuyên qua cái đầu chính diện của Hàng Ma Kim Cương.

Khuôn mặt xanh đen có răng nanh hung dữ, hai răng hướng lên trên, hai răng hướng xuống dưới, đầu bị Khánh Trần bắn thủng không chút đề phòng, hắn nhắm mắt lại.

Nhưng Khánh Trần còn chưa kịp vui mừng, cái đầu bên trái chợt quay về phía chính diện, tên Hàng Ma Kim Cương này không hề bị ảnh hưởng chút nào!

Hắn lại bóp cò thêm lần nữa, nhưng lần này, Hàng Ma Kim Cương đã trực tiếp dùng Hàng Ma Xử che mặt lại, viên đạn gia tốc điện từ đập vào Hàng Ma Xử, nhưng lại không hề lưu lại chút dấu vết!

Không được, giữa cấp A và bàn thần tồn tại một sự cách biệt như mây với bùn, hoàn toàn không thể đánh bại được!

Đánh không lại, trốn không thoát, tâm trạng Khánh Trần rơi xuống đáy vực, lần trước tuyệt vọng như vậy, là lúc hắn còn là cấp C thì gặp phải Jindai Kura cấp A.

Nhưng không như sự xảo quyệt của Jindai Kura, lần này Trần Dư dốc hết sức lực, cho dù Khánh Trần có vùng vẫy thế nào thì bên kia cũng không chừa bất cứ một con đường sống nào cho Khánh Trần.

Hắn nặng nề ngã xuống đất rồi lại bật dậy lăn lộn, chân tay đau nhức như muốn ăn sâu vào tận xương tủy, cứ như có cả ngàn chiếc đinh thép đóng vào xương.

Cơ thể không còn chút sức lực nào, từng giọt mồ hôi túa ra trên trán.

Khánh Trần cố gắng hít thở, hắn vừa bò dậy, tên Hàng Ma Kim Cương đó lại bước tới trước mặt hắn, tung cho một cước!

Hơi thở nóng rực, hai tay chéo lại trước ngực, Khánh Trần lại bị đá văng đi, lần này hắn nghe được rõ ràng tiếng răng rắc từ xương cánh tay, dù hắn đã từng ăn xương chín con Long Ngư, cũng không thể chịu nổi ba đòn tấn công.

Đây chính là sức mạnh của các bức tranh bán thần của Trần thị!

Chẳng trách năm xưa một nhân vật như Jindai Kura cũng bị Phi Thiên Thần Nữ một đòn đánh bay lên không trung như vậy.

Bán thần là một ngọn núi cao, chỉ khi ngươi đứng dưới chân núi mới biết được uy lực của nó.

Bây giờ cấp Kỵ Sĩ chỉ là cấp B, nếu đạt đến cấp A thì có lẽ sẽ trốn thoát được, bởi vì cơ thể Kỵ Sĩ là cùng cấp trần nhà, chưa chắc sẽ chậm hơn bao nhiêu so với Hàng Ma Kim Cương này.

Mặc dù hắn đã đánh thức sấm sét, nhưng sự tương phản giữa cơ thể của dị năng giả và cơ thể của một Kỵ Sĩ cũng như sự khác biệt giữa một pháp sư và một chiến binh.

Khánh Trần nằm trên mặt đất ra sức giãy dụa, cố gắng đứng dậy tiếp tục cuộc chiến.

Hắn biết mình sắp chết, không ai có thể tới cứu hắn, thậm chí không ai biết hắn trải qua những gì ở đây, để không dẫn Trần Dư về phía Hỏa Đường, Khánh Trần thậm chí đã chọn một con đường đi chệch hướng.

Dẫu vậy, hắn vẫn phải đứng lên chiến đấu.

Khánh Trần ho ra máu, cười nói:

"Muốn giết ta từ lâu rồi đúng không? Nhưng giết ta rồi thì sao? Ngươi không phải vẫn không thể xóa bỏ hình bóng của anh trai Khánh Chẩn của ta trong lòng mình sao. Ngươi còn nhớ những gì hắn đã nói không, hắn chính là ngọn núi mà cả đời này ngươi cũng không thể vượt qua được."