Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2054: Rút Lui




Kết quả, còn chưa đến Tây Nam Tuyết Sơn, Hỏa Đường đã tự dâng tới cửa, nếu như trực tiếp tiêu diệt luôn đại trưởng lão và đám người của chúng ngay ở đây, vậy thì chuyến đi Tây Nam Tuyết Sơn suôn sẻ quá rồi.

Trên phi thuyền đã có người hạ lệnh cho chỉ huy lữ đoàn trên mặt đất:

"Toàn quân tiến về phía trước, nhất định phải xử lý được đội Hỏa Đường."

Bên trong khu cấm kỵ, viên chỉ huy trung đoàn trưởng nói:

"Liên đội laze chỉ dẫn, các ngươi phân chia rải rác vào trong rừng, phải tìm cơ hội ngắm đúng đội Hỏa Đường, đồng thời dùng các đòn không kích để làm chậm tốc độ chạy thoát của chúng! Lực lượng chủ lực sẽ dùng hỏa lực bao phủ vị trí của tay súng bắn tỉa, đừng sợ chết, hắn ta chỉ có một mình!"

Trong khi nói, hỏa lực vọt lên bao phủ lấy phía vị trí mà tay bắn tỉa vừa rồi đã đứng.

Nhưng mà, khẩu súng bắn tỉa đã đột ngột dừng lại, không ai biết người bắn tỉa đã đi đâu.

"Khoan đã, lính bắn tỉa đã rút lui rồi sao? Điều kiện tầm nhìn trong khu cấm kỵ quá kém, nhanh chóng bật hệ thống ảnh nhiệt lên!"

"Người bắn tỉa đã biến mất, mọi người hãy di chuyển nhanh lên, nhưng chú ý không được vượt quá tốc độ 100 mét/ 14 giây."

Trung đoàn trưởng rống lên trong kênh liên lạc.

Trước đây, các nạn dân đã vi phạm các quy tắc do chạy quá nhanh.

Tốc độ này có chút ngượng ngùng, không hẳn là nhanh hay chậm, nói chung là học sinh năng khiếu thể dục trung học cơ sở ở độ tuổi 14-15 đều có thể chạy tới tốc độ này, huống chi là mấy tên lính Trần thị.

Điều đáng ngại ngùng hơn nữa là đây là liên đoàn điều tra đặc chủng, mọi người trong liên đội này đều là chiến binh gen, kết quả từng người một đều phải áp chế tốc độ, không ai dám chạy nhanh.

Thực lòng mà nói, Trần Gia Chương suy nghĩ cũng rất kĩ càng, đầu tiên là hắn làm giả các quy tắc không cho binh lính Trần thị ăn uống, sau đó lại rào trước cho chiêu "nếu đánh không lại thì chạy", thậm chí còn có quy tắc không được ngồi xổm đi ị để tăng cảm giác xấu hổ.

Các quy tắc giả này có thể nói là khá toàn diện...

Trong cơn buồn nôn, vẫn còn lộ ra chút đắn đo suy nghĩ...

Lúc này, đội laze chỉ dẫn tiếp tục bấm tốc độ, họ không cần quá nhanh, cho dù cách 500 mét, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của đội Hỏa Đường, đối phương nhất định sẽ chết.

Liệu một tay súng bắn tỉa có thể một mạch giết sạch 180 người không? Chỉ cần một người sống sót cũng đủ để phi thuyền trên bầu trời có thể nhắm tới!

Thế nhưng, chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Hỏa Đường, họ đã nghe thấy tiếng người trong rừng kêu lên:

"Cứu ta với! Xin các ngươi mau đến cứu ta! Ai cứu ta là chó!"

Người kêu cứu đứt hơi khản tiếng, nghe khàn khàn như sắp chết, giọng nói như truyền đi hàng dặm.

Binh lính cau mày, tiếng kêu cứu này từ đâu mà ra?

Phía đó không hề có đồng đội nào của chúng!

Hơn nữa, lời cầu cứu này có vấn đề gì về ngôn ngữ không, ngươi nói vậy rồi ai dám tới cứu ngươi nữa?

Một người lính nói:

"Liên đội trưởng, liệu có phải đồng đội của chúng ta không?"

"Không thể, hướng đó không có chiến hữu nào."

Liên đội trưởng bình tĩnh nói:

"Hiện tại chúng ta có nhiệm vụ quan trọng nhất, không được dừng lại!"

Lúc này, Khánh Trần đang trong rừng cây vừa chạy vừa la hét, nhưng hắn đột nhiên phát hiện có vấn đề, kêu cứu cũng không có tác dụng gì, binh lính của đại đội cầm theo laze chỉ dẫn vẫn tiếp tục tiến lên.

Lẽ nào trước đó hắn quan sát sai rồi sao?

Lúc đó, một bà già vì sức khỏe không tốt nên tụt về cuối đội, thấy mọi người đã đi xa rồi, lại nghe tiếng sói tru trong khu cấm kỵ nên yếu ớt kêu ba người trước mặt 'cứu ta với, đừng bỏ lại ta'.

Ba người nghe vậy nhưng cũng chỉ liếc nhìn, thờ ơ như không.

Thế là cả ba người đều chết cả.

Đúng vậy, đúng là 'không được nghe thấy tiếng kêu cứu mà vẫn dửng dưng'.

Khánh Trần nghiêm túc suy nghĩ, lẽ nào là phải có một người gặp nguy hiểm thực sự, hoặc người kêu cứu phải nghĩ rằng bản thân đang gặp nguy hiểm?

Đang miên man suy nghĩ thì một cái gai nhọn dưới đất đột nhiên ló ra trước mặt.

Những chiếc gai liên tục xuất hiện, như thể muốn dồn Khánh Trần vào chỗ chết.

Khánh Trần tiếp tục hét lên:

"Cứu với, cứu mạng!"

Đội cầm laze chỉ dẫn vẫn không có chút phản ứng nào, hoàn toàn vô sự!

Nhưng giây tiếp theo, một con ếch nhỏ được gấp bằng tờ giấy trắng nhảy ra từ trong bụi cỏ lao đến cắn xé dữ dội cổ của Khánh Trần!

Khánh Trần vội vàng tránh ra, nhưng lại bị con ếch nhỏ cắn một ngoạm vào vai, chảy cả máu, hắn liều mạng kêu lên:

"Cứu, cứu ta!"

Trong liên đội laze chỉ dẫn, binh lính nghe thấy tiếng hét quá thảm thiết, không khỏi liếc thêm vài cái.

Thế nhưng, chúng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang lắc lư nhanh chóng chứ không thể nhìn thấy rõ thực giả.

Trong kênh liên lạc, liên đội trưởng liên đội laze chỉ dẫn nói:

"Đừng để ý tới hắn, có thể có người cố ý cản trở đường ngắm, chúng ta tiếp t..."