Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2051: Xúi Quẩy




Hôm nay lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

"Đi thôi, chúng ta cách quân của Trần thị quá xa, không thể theo dõi sát sao hành động của chúng."

Khánh Trần nói rồi dẫn đầu và đi về phía sau.

...

Tám giờ sau.

Một đội hàng trăm người Hỏa Đường chậm rãi bước ra từ khu rừng, trên lưng mỗi người đều mang theo một chiếc giỏ tre để hái thuốc, trông giống như khách vào núi hái sâm.

Đại trưởng lão mặt mày hớn hở nói:

"Năm đó khi ta tìm được quả Phỉ Lệ, ta cũng lớn như ngươi bây giờ. Lúc đó, đại trưởng lão của Hỏa Đường chính là 'Hàng sơ Rob', hắn vui mừng như lên mây. Hắn nói rằng ta là người được trời cao chiếu cố, cho nên bắt đầu huấn luyện ta làm đại trưởng lão. Năm 21 tuổi ta đã trở thành trưởng lão thứ hai của Hỏa Đường này, xán lạn vô cùng."

Tần Dĩ Dĩ hỏi:

"Quả Phỉ Lệ cũng có tác dụng với người Hỏa Đường như chúng ta sao?"

"Đương nhiên là hữu dụng."

Đại trưởng lão cười sảng khoái nói:

"Chúng ta là người bản địa Hỏa Đường, cứ ba năm lại chọn ra ba đứa trẻ có tài năng xuất sắc nhất, được thần minh chỉ định, sau đó cho chúng ăn quả Phỉ Lệ, đợi chúng hoàn thành xong lễ cắt sừng, nhận lễ rửa tội của thần minh, vậy là đã có được thêm nhiều sức mạnh. Dĩ Dĩ à, sau khi hái được quả Phỉ Lệ, ngươi cứ dẫn bọn ta đi loanh quanh trong khu cấm kỵ, xem vận may của ngươi thế nào, đi trong ba ngày ba đêm, ngươi gặp được cái gì bọn ta sẽ hái cái đó."

Việc Hỏa Đường vào khu cấm kỵ để hái thảo dược cần phải chú ý, ba loại đầu tiên là họ đặt mục tiêu hái, chẳng hạn như quả Phỉ Lệ, họ đi thẳng đến đây, hái xong thì thôi.

Sau khi hái xong ba loại đầu tiên, những loại còn lại thì phải chọn ra thần tữ, thần nữ để cược vận may, gặp được cái gì thì hái cái đó, không gặp được thì thôi.

Ngay cả khi ngươi biết vị trí của các loại thảo mộc quý hiếm cũng không được đi tiếp nữa.

Đây là phong tục của Hỏa Đường bao đời nay, nghĩa là tôn trọng thiên nhiên, kiềm chế bản tính tham lam của con người, không được tát ao bắt cá, tạo cơ hội cho thiên nhiên vun đắp sức sống.

Cách làm này có lẽ sẽ có chút khác người, nhưng Hỏa Đường đã tuân thủ phong tục này trong suốt nhiều năm và chưa bao giờ phá bỏ nó.

Thế nhưng, khi đại trưởng lão đến bên cạnh cây Phỉ Lệ, nhìn thấy ba cái hố cây non trống rỗng trên mặt đất...

"Ai? Ai?"

Đại trưởng lão giận dữ gầm lên:

"Ai đã đào quả Phỉ Lệ của ta, hả?"

Ba năm một lần thu hoạch quả Phỉ Lệ đã trở thành đối tượng cố định của Hỏa Đường, bây giờ, quả Phỉ Lệ đã bị đào tận gốc rễ!

Thật quá quắt, hái quả thì cũng thôi đi, đến gốc cũng đào là cớ làm sao?

Lúc này, một thần tử cúi xuống, nhặt một ít đất bỏ vào miệng cẩn thận nếm thử:

"Đại trưởng lão, cái hố này đào được cùng lắm là tám giờ, đối phương có lẽ vẫn chưa đi xa, chúng ta có thể bắt kịp."

"Đuổi theo!"

Đại trưởng lão rống lên:

"Ta mà biết ai đào trộm, ta nhất định sẽ giết chết chúng!"

Mọi người cưỡi lên những con ngựa cao lớn, đuổi theo hướng đám Khánh Trần vừa rời đi, một người Hỏa Đường tuổi tầm trung niên chân trần lao nhanh dẫn đường phía trước, đây là thợ săn giỏi nhất trong Hỏa Đường, cũng là người giỏi nhất trong việc tìm kiếm dấu vết của con mồi.

Thảm thực vật trong khu cấm kỵ rậm rạp, nếu có người đi qua không tránh khỏi giẫm phải rêu và cỏ ngắn trên mặt đất, còn có thể làm gãy cành cây bụi.

Trong mắt nhiều người, nơi đây là biển rừng bao la, nhưng đối với người dân Hỏa Đường, mọi thứ ở đây đều là manh mối.

Tần Dĩ Dĩ tò mò hỏi:

"Ai lại biết được vị trí của quả Phỉ Lệ nhỉ, không phải nói không có người dám tới khu cấm kỵ số 008 sao?"

Đại trưởng lão do dự một chút nói:

"Có thể là Kỵ Sĩ!"

"Hả?"

Tần Dĩ Dĩ nghi ngờ hỏi:

"Làm sao biết được?"

"Ta không có chứng cứ, chỉ là chúng thích làm những hành động tiệt đường lui như vậy, kiểu mình ăn thịt, nhất định không chừa phần canh cho người khác."

Đại trưởng lão nói:

"Ta nghĩ là do Kỵ Sĩ làm đấy, những người khác không thất đức như chúng...xúi quẩy!"

Thế nhưng vừa nói tới đây, đại trưởng lão đột nhiên phát hiện đôi mắt Tần Dĩ Dĩ sáng rực lên, rõ ràng là đang mừng rỡ.

Hắn tức giận nói:

"Tiểu tổ tông ơi, người ta đã đào hết bảo vật của Hỏa Đường chúng ta rồi, ngươi vui vẻ cái quái gì vậy."

Tần Dĩ Dĩ nói:

"Lỡ như không phải họ thì sao? Dù sao thì mỗi năm có mấy vạn người thám hiểm đến đây, chỉ tính thợ săn hoang dã trong Liên bang thôi đã lên đến hơn một trăm nghìn người rồi, cũng đâu chắc chính là Kỵ Sĩ, ta lại hi vọng là Kỵ Sĩ đến đấy..."

Ngay khi những lời này nói ra, các thần tử bên cạnh đều căm giận bất bình, bọn họ ai cũng muốn nhanh chóng tìm thấy và tóm lấy tên trộm quả Phỉ Lệ, để xem rốt cuộc có phải là Kỵ Sĩ hay không.

Nếu thật sự chính là Khánh Trần, bọn họ có thể vật tay với đối phương để Tần Dĩ Dĩ sáng mắt ra xem truyền nhân của Kỵ Sĩ lợi hại hay người đàn ông Hỏa Đường của họ lợi hại!