Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2029: Sao Không Cho Ta Một Món




“Xem ra, ở Trần thị cũng chỉ có rất ít người biết được.”

Khánh Trần nói:

“Nếu tin tức là do phía Trần thị tiết lộ thì chắc chắn sẽ có khôi lỗi tồn tại trong số những thành viên cốt cán nhất của Trần thị, Đại Vũ, ngươi phải cẩn thận. Đương nhiên...khôi lỗi cũng có khả năng ở Lý thị.”

Từng có 12 Kỵ Sĩ xuất thân Lý thị, rất có khả năng trong Lý thị có người biết đến thuật Hô Hấp Ngược.

Nghe xong, vẻ mặt của Đại Vũ trở nên nghiêm túc hơn. Trước đó hắn đối đãi với khôi lỗi sư với tâm thái người ngoài hóng chuyện, nhưng bây giờ hắn cũng nhận ra có thế lực của đối phương vô cùng phức tạp, hắn là mối uy hiếp với tất cả mọi người.

Quan trọng nhất là thậm chí họ còn không biết đối phương biến người khác thành khôi lỗi như thế nào, cho nên rất khó phòng bị.

Lỡ như một ngày nào đó hắn cũng bị biến thành khôi lỗi thì sao đây?

Đại Vũ hỏi luôn:

“Làm sao để giết hắn?”

Khánh Trần lắc đầu:

“Chuyện này để ta xử lý. Nhưng hiện giờ chưa phải lúc, ta phải giải quyết vụ hợp tác của Kashima với thế lực ở nước ngoài lần này trước dã.”

“Có người giúp chưa?”

Lý Thúc Đồng hỏi.

Kỵ Sĩ thích đánh hội đồng, cho nên khi hắn biết được Khánh Trần sắp chiến đầu, việc đầu tiên là hỏi xem có người giúp đỡ không.

Khánh Trần nghĩ đến Kura công tử:

“Có một...người bạn.”

“Có người giúp là được rồi.”

Lý Thúc Đồng nói.

Đột nhiên trên bầu trời có tiếng chim kêu to, Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Thanh Sơn Chuẩn bay đến đây.

Thanh Sơn Chuẩn kêu:

“Chíp! Chíp!”

(Lý Thúc Đồng, mấy lão già kia gọi ngươi về, họ nhớ ra chỗ nào có vật cấm kỵ rồi. Tranh thủ thời gian nghĩ cách cướp về đi, đừng để tên nhóc Khánh Trần tiếp tục dùng chuyện này bắt bí mọi người. Đợi mọi người gom đủ vật cấm kỵ thì phải dạy cho thằng nhóc ấy một bài học...Ớ, Khánh Trần ở đây à, bị hắn nghe được rồi.)

Lý Thúc Đồng cảm thán:

“Con chim ngu ngốc nhà ngươi ngoại trừ ghẹo Chu Tước thì trong đầu còn có cái gì nữa không vậy?”

Khánh Trần nhìn về phía hắn.

“Khụ, khụ.”

Lý Thúc Đồng đứng dậy:

“Ta mang hai khôi lỗi cấp A này đến khu cấm ký số 002.”

Nói xong, vị bán thần này lập tức đuổi theo Thanh Sơn Chuẩn rời đi, không hề quay đầu lại.

Bỗng nhiên Zard quay sang nhìn Khánh Trần:

“Súng ngắn ổ xoay đâu? Để ta thử phát, dạo này ta khá may mắn, chưa biết chừng bắn một phát là có thể thăng lên bán thần đấy!”

Khánh Trần lắc đầu:

“Súng ngắn ổ xoay đưa cho Ương Ương rồi, khi nào nàng tìm được cơ hội đột phá cấp A hoặc bán thần, tìm được con đường dung hợp với ý chí thế giới của chính mình thì ta mới lấy về.”

“Được rồi.”

Zard tiếc nuối:

“Thế vật cấm kỵ khác đâu? Mà ta vẫn chưa có vật cấm kỵ nào, sao không có ai đưa cho ta một món…”

Khánh Trần đánh giá Zard, trên mặt đối phương hiện lên vẻ tiếc nuối và xen lẫn chút tủi thân, giống hệt như một đứa bé.

Thỉnh thoảng còn liếc sáng Đại Vũ, ý ám chỉ rõ ràng.

Đại Vũ ngồi cạnh đống lửa nhìn lên trời, coi như không nghe thấy gì cả.

Đại Vũ sở hữu hai vật cấm kỵ, một món dùng để điều khiển vũ yến, một món là con tem ác ma, hai thứ đó đều là át chủ bài của Đại Vũ, không thể cho Zard được.

Khánh Trần suy nghĩ, sau đó lấy từ trong túi quần ra vật cấm kỵ ACE – 043, Dao mổ của chuyên gia tâm lý.

Hắn nó với Zard:

“Tặng cho ngươi cái này, ngươi hãy cất giữ cẩn thận, nó là một trong những món quà mà ca ca tặng cho ta.”

Zard ngớ ra:

“Thế...được không vậy?”

“Được.”

Khánh Trần gật đầu.

Hắn và Zard nhiều lần hợp tác với nhau, nói thật nếu không có Zard, chỉ sợ hắn đã chết một lần rồi.

Zard từng giúp hắn bảo vệ được Tử Lan Tinh, và cái giá phải trả là chính mình lại bị thương.

Dù cánh tay hóa thành men gốm cũng vẫn giúp hắn chiến đấu.

Vì vậy, từ lâu Khánh Trần đã coi Zard như một người bạn thật sự, giá trị của tình bạn này không thể đo đếm bằng vật cấm kỵ.

Zard cảm động:

“Đây là tín vật đính ước của chúng ta đúng không...Giống như trong phim ấy.”

Khánh Trần nói:

“...Hay thôi ngươi trả lại cho ta đi.”

Zard vội vàng giấu dao mổ vào trong lồng ngực, rồi cười tươi rói:

“Không được, đây là món quà đầu tiên ta nhật được trong đời, đã thế còn là vật cấm kỵ quý giá nữa chứ, về sau sinh nhật của ta chính ngày hôm nay!”

Khánh Trần ngạc nhiên:

“Logic kiểu gì vậy?”

Zard hớn hở giải thích:

“Hồi bé các bạn khác đều có quà sinh nhật, chỉ có ta không có, cho nên khi ấy ta quyết định, ngày nào nhận được quà sinh nhật đầu tiên trong đời thì ngày đó sẽ là sinh nhật của ta! Vậy thì món quà này chính là quà sinh nhật của ta rồi!”

Khánh Trần nghe xong mớ logic lung tung này, bỗng im lặng, hắn không ngờ một món quà lại quan trọng với Zard đến vậy.

Mà anh chàng mắc bệnh tâm thần này từ nhỏ đã bị người thân của mình đưa đến nhà thương điên, ngay cả một món quà cũng là một điều nằm ngoài tầm với.