Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1938: Ta Cảm Thấy Ghê Ghê




Họ đi qua một con phố và bất chợt nhìn thấy một bầy gián đang bò lúc nhúc trong một tiệm bánh ngọt, con nào cũng to như chậu rửa mặt, bọn chúng khiến cửa tiệm trở thành một mớ hỗn độn.

Nhưng lạ một điều là những con gián ấy nhìn thấy họ thì bỏ chạy...

“Sao ta có cảm giác bọn chúng chỉ là nhát gan thôi nhỉ?”

Khánh Trần nói với giọng nghi ngờ:

“Chẳng phải vừa nãy Tần Thư Lễ nói nơi đóng quân của đội cảnh vệ đang bị tấn công sao, đám gián nhát gán thế này mà dám tấn công lính cảnh vệ à? Hay là chúng thông minh, biết chọn đối thủ?”

Mật Điệp Ti cùng với bộ đội tinh nhuệ do Người Nhà cấp C, cấp D tạo thành tổng cộng hơn hai trăm người đi tiếp về phía biên giới của khu số một.

Thời gian từ từ trôi qua, Khánh Trần nghe thấy tiếng thứ gì đó bò lúc nha lúc nhúc, hắn cảm thấy sởn gai ốc.

Họ tiếp tục di chuyển và âm thanh sột soạt ấy càng ngày càng gần hơn, Khánh Trần suy nghĩ, sau đó ra lệnh leo lên sân thượng của một tòa cao ốc để quan sát tình hình.

Ở trên đó có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi đóng quân của đội cảnh vệ.

Diêm Xuân Mễ nói nhỏ:

“Ông chủ, bây giờ đi lên trên thì cẩn thận bị đám gián bao vây đấy.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Ta có kế hoạch.”

Sau khi đi lên sân thượng, tất cả họ sợ ngây người.

Mọi người nhìn bầy gián chi chít trên mặt đất, da gà da vịt nổi hết cả lên, đúng là tởm lợm.

Dù là người vô tư như Khánh Trần cũng cảm thấy mình mắc hội chứng sợ lỗ.

Trong khu trú đóng của đội quân cảnh vệ, các binh sĩ đang náu mình cẩn thận sau boong ke chờ lệnh, bên ngài nơi đóng quân là lổm ngổm toàn gián là gián, bọn chúng đang đi ra đi vào trong một cửa hàng, thoạt trông vô cùng bận rộn.

Nhưng vấn đề này những con gián này chỉ ở đây để tìm kiếm đồ ăn, hoàn toàn không đi tấn công cảnh vệ!

Nơi đóng quân của đội cảnh vệ không thu nhận nạn dân, bên trong rất sạch sẽ, không hề có dấu vết chiến đấu.

Khánh Trần thở dài, hắn còn tưởng nơi này sẽ thu nhận lượng lớn nạn dân, nhưng bây giờ xem xa đội cảnh vệ cũng không phải người tốt, chỉ là chó săn của đám chính khách mà thôi.

“Lẽ nào đám gián này không ăn thịt người à?”

Khánh Nhất kinh ngạc:

“Cửa ra vào của khu trú đóng chỉ có lác đác vài xác gián, ngoài cổng cũng không có dấu vết bị tấn công.”

Khánh Trần thở phào một hơi;

“Quả nhiên, loài gián thích ăn đồ ngọt giàu chất béo, bọn chúng còn gặm cả xà phòng và dây điện, nhưng lại không hứng thú với thịt người. Có điều khi chúng cực kỳ đói khát cũng sẽ ăn động vật, chẳng qua tình huống này rất hiếm khi xảy ra.”

Hắn vừa dứt lời, có vài con gián xòe cánh bay ra từ cánh cửa sổ vỡ nát của tầng 56 xuống dưới mặt đất.

Khánh Trần:

“…”

Khánh Nhất:

“…”

CMN, lại còn biết bay!

Nếu thứ này mà nổi điên thì kinh khủng hơn thử triều nhiều, phòng tuyến nào ngăn cản được chúng!?

Hơn nữa, khi bọn gián bay từ cửa sổ ra, thứ chúng ngậm đi không phải thịt mà là một miếng bánh red velvet.

“Chúng thật sự không tấn công con người à?”

Khánh Nhất nghi ngờ:

“Một đám sinh vật không tấn công con người lại khiến đội cảnh vệ sợ mất mật?”

Khánh Trần nói:

“Ta từng thấy đội cảnh vệ ở khu số năm, lúc đó ta vẫn rất tò mò tại sao họ lại có thể sống sót lao ra khỏi khu số một. Thì ra là vì khu số một là địa bàn của loài gián, đàn chuột không dám xâm lấn. Bầy gián thấy xe của lính cảnh vệ thì bỏ chạy khiến họ nghĩ rằng thử triều cũng vậy, bởi thế bên ngoài khu số một tổn thất nặng nề.”

Thảo nào lính cảnh vệ vẫn còn sống.

Trong một thoáng thậm chí Khánh Trần cảm thấy ông trời thật bất công, những người giãy giụa sống sót lại ở trong vòng nguy hiểm, còn những kẻ sống an nhàn sung sướng lại được bầy gián “bảo vệ”.

“Ta định khống chế bọn gián này.”

Khánh Trần nói.

Vốn dĩ Khánh Trần muốn khống chế Thử Vương, biến đàn chuột thành gián điệp và sức mạnh bảo vệ cho thành phố số 10.

Nhưng bây giờ hắn thay đổi ý định, so sánh giữa chuột và gián hiển nhiên gián biết bay có giá trị chiến lược hơn.

Bầy gián quả thật quá nhát gan, nhưng sau khi bị kiến chúa khống chế thì chúng không còn nhát nữa, Khánh Trần có thể khống chế bọn chúng đến hoang dã rồi xâm nhập thành phố số 20 bằng cống thoát nước, tấn công tập đoàn Jindai ở thành phố đó!

Khánh Trần lấy mảnh gỗ màu đỏ ra đưa cho Tiểu Tam:

“Ngươi nhỏ máu vào đây.”

“Hả?”

Tiểu Tam sửng sốt:

“Phụ Huynh, ngài định đưa vật cấm kỵ này cho ta ư? Để ta khống chế bọn gián này?”

“Phải.”

Khánh Trần gật đầu.

“Sao ngài không tự mình khống chế?”

Tiểu Tam tò mò.

Khánh Trần nói:

“Ta cảm thấy ghê ghê…”

Tiểu Tam:

“???”

"Tiểu Tam, ngươi đã là người nhà màu vàng thật thụ rồi, cần phải học cách gánh vác một phần trách nhiệm thay Phụ Huynh.”

Khánh Trần kiên nhẫn khuyên can:

"Mặc dù khống chế con gián có chút buồn nôn, nhưng ngươi thử suy nghĩ chút xem, nếu ngươi nắm quần thể gián khổng lồ như thế trong tay, sau này Hội Phụ Huynh còn có thể rời khỏi ngươi sao. Đến khi đó ngươi lại dùng năng lực của mình, gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, trợ giúp nhiều người nhà hơn!”

“Phụ Huynh à, chuyện quan trọng như vậy, nếu không hay là để người nhà màu đen làm đi.”

Tiểu Tam thử thăm dò.