Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1929: Thử Triều Đang Tới Gần




Ngay sau đó, có tiếng ầm ầm vang lên từ phía xa, và rồi thử triều lao đến từ bốn phương tám hướng, bọn chúng vốn dĩ muốn chạy trốn ra ngoài hoang dã nhưng lại bị Jindai Senaka triệu hồi, thực hiện lần đánh cuộc cuối cùng.

Trong nháy mắt Jindai Senaka thấy Khánh Trần, hắn biết, thử triều, nghiệp lớn gì đó, mọi thứ phải đợi đến khi sống sót được rồi hẵng tính!

Thử triều chạy ra khỏi khu Tam Hạ có đến mấy trăm nghìn con, thoạt trông khủng bố giống như sóng thần.

Khánh Trần đứng yên tại chỗ, không nói năng gì.

Jindai Senaka cười ngạo nghễ:

“Ngươi vẫn quá trẻ tuổi, không hiểu được tầm quan trọng của thời cơ, ngươi có thể áp chế thức thần của ta vậy tại sao không giết ta ngay từ đầu, khi đó ta đâu có năng lực phản kháng? Hiện giờ thì sao, mấy chục người các ngươi có thể chống lại thử triều sao?”

Khánh Trần nói khẽ:

“Ta đang lo thử triều chạy đến hoang dã, tương lai sẽ thành đại họa. Thành phố số 10 đã chêt quá nhiều người, sau này không thể để có thêm người chết vì nạn chuột nữa.”

“Hả?”

Jindai Senaka sửng sốt.

“Đe dọa đến mạng sống của ngươi, sau đó khiến ngươi gọi toàn bộ thử triều về giết luôn một thể, chẳng lẽ không tốt hơn hay sao?”

Khánh Trần phân tích một cách bình tĩnh:

“Loài chuột quả thật là một sinh vật đáng ghét, nó có thể ẩn nấp trong xó xỉnh, trong các khe hở, không tiêu diệt sạch thì nó vẫn có thể tiếp tục giết người. Giờ thì vừa hay, cảm ơn ngươi.”

Giết người không dao.

Thử triều không chỉ đơn giản là thi thể của Jindai Senaka nuôi dưỡng ra một triệu quái vật cấp F, mà là Jindai Senaka dùng chính thi thể của mình làm kíp nổ, sau đó dùng hơn sáu triệu cư dân ở khu Thượng Lục làm chất dinh dưỡng nuôi ra mấy trăm vạn con quái vật!

Ngày nào tộc đàn này chưa bị tiêu diệt, Khánh Trần vẫn sẽ lo nghĩ ngày đó.

Jindai Senaka nhìn thử triều từ từ tới gần, hắn cười khẩy:

“Sao ngươi dám chắc mình sẽ không chết trong thử triều? Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn giết hơn 3 trăm nghìn con chuột ư?”

“Ngươi ngẩng đầu nhìn sân thượng của cao ốc xem, người đang đứng trên đó có phải là ác mộng khủng khiếp nhất khiến ngươi tỉnh giấc giữa đêm khuya không?”

Khánh Trần vừa cười vừa nói.

Dưới ánh mặt trời, thiêu niên tươi cười xán lạn.

Jindai Senaka ngẩng phắt lên, hắn bỗng thấy được mặt trời chiếu rọi lên Lý Thúc Đồng đang đứng sừng sững trên mái nhà, im lặng nghe hai bên đối thoại.

Khánh Trần vẫy tay vui vẻ:

“Sư phụ, lâu rồi không gặp!”

Hắn không biết chuyện Lý Thúc Đồng tiêu diệt hàng triệu thử triều, hắn cũng không biết khu Tam Hạ đã thắng lợi, hắn chỉ biết thử triều đã bị không chế, hiện nay đang chạy tán loạn.

Khi hắn phát hiện Lý Thúc Đồng đến nơi này, hắn không cần cố kỵ gì nữa mà kéo dài thời gian nữa, tập trung mưu tính để cho Jindai Senaka triệu hồi toàn bộ thử triều.

Tuy làm thế rất nguy hiểm, nhưng đáng giá!

Đây không thể xem như âm mưu, mà giống như dương mưu hơn: Ngươi triệu hồi thử triều là tốt nhất, nếu không triệu hồi thì phải chết, Jindai Senaka không có lựa chọn nào khác.

Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn thiếu niên đứng dưới tòa nhà, cảm thấy đồ đệ của mình trưởng thành hơn rất nhiều, có thể ung dung bình tĩnh đùa bỡn Jindai Senaka.

Lão già chơi âm mưu quỷ kế mấy trăm năm lại bị đồ đệ nhà mình chơi lại một vố, làm sao không tự hào cho được?

Đó là đồ đệ của Lý Thúc Đồng này đấy.

Chỉ có điều Lý Thúc Đồng hơi do dự, mình có cần xuống dưới không, dù sao vẫn chưa tìm đủ vật cấm kỵ cho đồ tôn. Lại còn học lỏm ngay trước mặt đồ đệ, tóm lại có hơi xấu hổ.

Lúc này, Khánh Trần cười, vẫy tay:

“Sư phụ, xuống đánh hắn đi!”

Nhưng Lý Thúc Đồng vẫn đứng yên không động đậy.

Khánh Trần khó hiểu:

“Lạ thật, sư phụ làm sao thế?”

Khánh Nhất nhìn tiên sinh, thì ra tiên sinh cũng sẽ lộ ra nét trẻ con khi trông thấy sư phụ.

Hắn vội vàng kéo vạt áo của mình, hòng cho sư gia ấn tượng tốt...

Tuyệt đối đừng khiến sư gia cảm thấy mình là một tên biến thái không đứng đắn…

Khi Jindai Senaka ngẩng đầu nhìn Lý Thúc Đồng, hắn cảm thấy toàn thân tê dại. Lúc xem xét ký ức của Thử Vương, hắn thấy được vân khí đó tiêu diệt cả triệu thử triều như thế nào.

Hắn bỗng dừng thử triều lại rồi nói với giọng bình tĩnh:

“Không bằng chúng ta hợp tác, ta biết phần lớn bí mật của tập đoàn Jindai, chỉ cần ngươi chịu hợp tác với ta thì bản đồ phòng thủ, cách sắp xếp lực lượng quân sự, tiến độ nghiên cứu và phát minh công nghệ kỹ thuật, danh sách nhân vật chủ chốt của hệ thống tình báo, ta đều có thể nói cho ngươi biết! Ta và gia chủ như nước với lửa, ta và ngươi có chung lợi ích!”

Khánh Trần lắc đầu:

“Ta và ngươi không có chung lợi ích, ngươi cũng biết ta sẽ nghĩ cách tìm hiểu từng chút một. May mà ngươi đoạt xác cơ thể trẻ trung, còn có thể sống rất lâu, ta sẽ nhốt ngươi trong ngục giam bí mật của Mật Điệp Ti, khai quật ngươi sạch sẽ như khai quật kho báu. Từ hôm nay trở đi, biệt danh của ngươi là chàng trai kho báu.”