Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1923: Chán Chết




Một lát sau, Thử Vương bò dậy trong cống thoát nước, từ từ xuôi theo dòng nước về phía cửa ra vào.

Trong phòng tuyến ở khu Tam Hạ, Tiểu Tam vừa mới trở lại đội ngũ phòng thủ đã thấy thử triều đang nhao nhao chạy đi như thủy triều rút xuống.

Chạy trốn!

Thử triều chia ra khắp nơi chạy về các miệng cống, muốn lợi dụng đường cống ngầm để rời khỏi thành phố rồi tụ hợp lại ở hoang dã.

Tiểu Tam nhìn thử triều rút lui mà ngơ ngẩn cả người.

Thắng?

Thắng!

“Không đúng.”

Tần Thư Lễ bỗng nói:

“Thử triều muốn chạy, không thể để chúng bỏ chạy như thế được, nhất định phải giết cho bằng sạch, nếu không thì vẫn sẽ có ngày chúng ngóc đầu lên!”

Tiểu Tam cũng kịp hiểu ra, hắn nhảy lên bao cát của phòng tuyến, hô lên bằng một giọng nói đã khàn:

“Truyền lệnh ra, tất cả đi theo đội ngũ đã phân chia, điều tra khắp thành phố, đừng để chuột chạy mất!”

Chưa kịp dứt lời thì tất cả nạn dân đã xông ra khỏi phòng tuyến theo Người Nhà, dũng mãnh lao đi như nước lũ.

Thành phố số 10 không đợi được quân trợ giúp của các tập đoàn liên bang, nhưng họ vẫn thắng.

Các tập đoàn vẫn đang chờ phòng tuyến của khu Tam Hạ sụp đổ để ném đạn đạo.

Jindai Senaka còn tưởng rằng thử triều sẽ đủ để tiêu diệt cả thành phố.

Lịch sử từ xưa đến nay đều thuộc về nhân dân, nhưng sẽ luôn có người quên mất điều này.

Phóng viên Cao Văn của Truyền thông Hi Vọng kích động nhìn cảnh tượng này, hắn giơ máy ảnh lên, liên tục ghi lại từng khoảnh khắc của cảnh tượng trước mắt mình.

Cô bé mặt mũi đầy tro bụi ngồi trong đống phế tích, người phụ nữ cầm dao phay chạy trên đường, người đàn ông cầm ghế xông pha theo đoàn người, Hội Phụ Huynh với quần áo cắt thành khăn quàng cổ xông lên đi đầu.

Trời đã sáng, tuyết đã ngừng.

Bình minh ở phía chân trời bao phủ cả thành phố.

Tất cả những tòa nhà đều biến thành màu vàng, ánh nắng cũng chiếu lên người các nạn dân, ấm áp.

Cao Văn bỗng lau khóe mắt, trong khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được sức sống mình chưa từng thấy bao giờ đang dâng trào trong thành phố, tăng lên theo ánh nắng mặt trời.

Thử triều vẫn đang chạy trốn, hoàn toàn không thèm quay đầu lại theo kế hoạch của Jindai Senaka.

Trong thang máy khu thứ bốn, một cái đèn lồng màu trắng bay lên không trung như một cái tháp đèn tín hiệu.

Shikigami, ATS-271, Buchibuchi!

Miệng cống ngầm ra vào thành phố số 10, một Âm Dương Sư mặc đồ chiến đấu màu đen cầm kính viễn vọng lạnh lùng nhìn Buchibuchi trên bầu trời, hắn biết, đó là tín hiệu lão tổ tông truyền cho hắn, nên mở cống rồi.

Hệ thống phòng thủ của thành phố ngăn cách internet, có nguồn điện độc lập, chỉ có thể do con người khống chế từ bên trong, bên ngoài không thể kiểm soát được, cho nên tên Âm Dương Sư này từ đầu đến cuối đều chờ đợi ở đây, chờ mệnh lệnh của lão tổ tông.

Bây giờ mệnh lệnh tới rồi.

Âm Dương Sư quay người đi về phía phòng điều khiển.

Vào khoảnh khắc khi hắn bước vào phòng điều khiển, bỗng cảm thấy sau lưng có gì đó bất thường.

Không kịp nghĩ nhiều, Thần Kiều Shikigami bản mệnh trong cơ thể hắn lao ra ngoài, tuôn về phía vị khách không mời sau lưng hắn.

Không gian chấn động, Âm Dương Sư chỉ cảm thấy nội tạng đau đớn, giống như đang cộng hưởng với không gian xung quanh.

Chỉ thấy một bàn tay duỗi ra từ Ám Ảnh Chi Môn, nắm chặt lấy cổ của hắn.

Khánh Kỵ thản nhiên bước ra từ Ám Ảnh Chi Môn, bóp cổ đối phương như một con rối, dùng thân thể của tên Âm Dương Sư này đánh bay các Shikigami đang tấn công tới.

Sau đó, hắn ung dung đập Âm Dương Sư vào miệng cống bằng hợp kim, từng cái, từng cái một, mãi cho đến khi xương cốt cả người gãy hết!

Thất khiếu chảy máu!

“Chán chết.”

Khánh Kỵ vứt tên Âm Dương Sư xuống dưới chân như vứt một mảnh vải rách.

Lúc này, Khánh Kỵ bỗng nhớ mình đã từng có một người bạn thích nhất là nói hai chữ “thú vị”, mà hắn lại thích hai chữ “chán chết”...

Hắn lắc đầu đi về phía phòng điều khiển rút thiết bị tên Âm Dương Sư đó đã cắm vào, đổi thành thiết bị mình mang đến.

Chỉ trong chớp mắt, bão kim loại khựng lại, 1 giây sau mới khởi động một lần nữa!

Ngay vào lúc này, sinh vật đặc biệt mà chúng muốn nhốt không phải là người nữa, mà là chuột.

Khánh Kỵ với sắc mặt cô đơn đi ra khỏi phòng điều khiển, hắn đút tay vào túi áo, nhìn lối ra vào bình thường rất náo nhiệt, nhìn những bộ xương người bị bão kim loại đánh nát ở phía xa.

Không ai biết được màn bão kim loại dùng để bảo vệ loài người này, trong bảy ngày nay đã giết chết bao nhiêu người.

Khánh Kỵ nhìn cảnh tượng đó, thầm nghĩ quả nhiên là mình không nên nghĩ đến vấn đề này.

Làm một thanh đao là được rồi, không cần phải làm một thanh đao biết suy nghĩ.

Nếu không thì sẽ lầm đi đạo tâm.

Cái thế giới hỗn loạn này...thật sự rất nhàm chán.

Trong căn phòng an toàn dưới mặt đất khu thứ 4, Jindai Senaka nghiêm túc nói:

“Chúng ta nhất định phải rút lui.”